Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Cô đã nghĩ như vậy, tưởng Hà Niệm Sâm cuối cùng lương tâm cũng lên tiếng, nhớ lại tối qua một loạt hành động "cầm thú" đã làm với cô, nên mới sáng sớm tặng hoa cho cô để biểu thị ăn năn hối lỗi. Cô tưởng tặng hoa xong sẽ bày tỏ gì đó, cho dù ở văn phòng khó hành động thì chí ít cũng gọi điện báo cô một tiếng. Nhưng mãi đến chiều tan sở cũng không nghe anh nói gì, lúc anh từ văn phòng đi ra còn không buồn nhìn cô một cái.

Mặc Tô bất giác nghĩ đến lúc trưa, cô bị Tiểu Sảnh kéo xuống bàn trà bên dưới tòa nhà công ty, bị thẩm vấn suốt một tiếng đồng hồ.

Tiểu Sảnh nói ban sáng thấy cô lén lút từ xe Hà Niệm Sâm bước xuống, lúc đó bạn trai cô nàng cũng đưa đến công ty, vốn định gọi cô nhưng thấy vẻ mặt cô như không muốn bị ai nhìn thấy, nên nghĩ lại đành thôi.

Nhưng trưa nay thấy cô to gan thản nhiên nhận bó hoa cực to như thế, dù là người phụ nữ không tò mò thì cũng sẽ phát huy tinh thần bà tám tiềm ẩn đã lâu trong người.

Tuy Mặc Tô thực sự không muốn nói gì về chuyện này, đặc biệt là đồng nghiệp trong công ty, nhưng đối với Tiểu Sảnh thì cô không thấy phản cảm chút nào. Lại thêm lần trước cô nàng nhìn thấy toàn bộ quá trình Hà Niệm Sâm kéo cô đến nhà anh, thế mà không hề tiết lộ, điều đó càng làm tăng thêm thiện cảm của Mặc Tô dành cho cô nàng.

Nhưng tình hình hiện giờ bảo cô nói thế nào? Nếu nói bó hoa đó đúng là Hà Niệm Sâm tặng, thế thì cô chính là kẻ thứ ba rồi. Nếu không phải anh tặng, thì làm sao cô có thể tạo ra một người nào khác?

Thế nên cô đành cười trừ: "Tôi cũng không rõ là chuyện gì nữa, cô tha cho tôi đi, tôi thực sự không biết phải nói gì với cô nữa."


Tiểu Sảnh nhìn bộ dạng cô như thế thì bĩu môi, "Không phải tôi bà tám, mà tôi chỉ muốn nhắc cô là chuyện tặng hoa này xảy ra trong văn phòng là quá bình thường, nhưng bó hoa của cô thì khoa trương quá. Phụ nữ đều có lòng đố kỵ, cô nổi bật như vậy, người ta tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng nghĩ thế nào chứ!"

"Ừ." Mặc Tô đương nhiên biết như vậy không tốt, nhưng hoa không phải do cô đòi người ta tặng, hơn nữa... "Tại sao cô lại cho rằng là chủ tịch Hà tặng?"

"Bó hoa to như thế phải tốn bao tiền chứ? Hơn nữa một số scandal của cô và chủ tịch Hà tôi đã tận mắt nhìn mấy lần rồi, không phải anh ấy thì còn là ai được?"

"Nhưng nói thật là người ta đều nói làm việc tốt không bằng lấy chồng tốt, nhìn tôi này, cố sống cố chết bán mạng cho Hà thiếu gia, cũng chỉ là trợ lý bình thường. Nhưng cô thì chỉ một lần gặp nhau mà áo gấm xông hương rồi còn gì."

Mặc Tô đang húp canh suýt thì phun ra, "Tôi và chủ tịch Hà không có gì cả, người ta đã có bạn gái rồi."

Tiểu Sảnh hừ hừ rồi không nói gì nữa.

Câu chuyện đến đây là tạm dừng, xong xuôi Tiểu Sảnh còn vỗ vai cô, dặn dò vẻ ý nhị sâu xa: "Tuy chủ tịch Hà có bạn gái, nhưng hiện giờ xã hội này có đại gia nào mà không năm thê bảy thiếp? Là chính cung thì chỉ có thể mắt nhắm mắt mở sống yên ổn thôi. Nên cô nhất định phải tóm chặt, tôi ở cạnh chủ tịch Hà bao năm rồi, hiếm khi nhìn thấy anh ấy chủ động theo đuổi phụ nữ. Ngay cả bạn gái anh ấy hiện giờ, đừng nói là một bó hoa to như thế, ngay cả một cọng cỏ cũng chưa từng tặng nữa là..."

Buổi chiều, Mặc Tô cứ băn khoăn mãi.

Tình yêu của cô cũng bị kẻ thứ ba phá hoại, làm sao cô có thể là kẻ thứ ba được?

Hơn nữa Hà Niệm Sâm ngoài lúc lên cơn thần kinh sẽ hôn cô ra, hình như thực sự chưa từng biểu hiện thích cô, liệu cô có tự mình đa tình không?

Lỡ người tặng hoa không phải anh thì sao?

Lúc tan sở, Niệm Sâm ra khỏi văn phòng sớm hơn cô, cô ngồi ở bàn làm việc đờ đẫn một lúc, vốn định gọi điện hỏi thẳng anh, về sau lại muốn đối mặt hỏi cho rõ. Nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại thì tại sao cô lại phải chủ động tìm anh chứ? Nói không chừng anh còn tưởng cô là người tùy tiện, chỉ cần một bó hoa là có thể dỗ dành được rồi.


Năm giờ, Mặc Tô không vội về mà loanh quanh ở chỗ làm, lúc thì lên QQ khi thì lướt web v.v... Đến tận bảy giờ, qua giờ cao điểm rồi mới ôm hoa xuống lầu.

Tuy rằng cô đang tức tối chủ nhân "tình nghi" tặng hoa, nhưng bó hoa vô tội, huống hồ lại quá đẹp, có sức sát thương cực lớn với phụ nữ, cô cũng sẽ không vì sự khó chịu nhất thời mà vứt nó đi.

Ôm một bó hoa to như thế đương nhiên không thể tiết kiệm tiền mà đi xe bus được, cô bắt taxi về thẳng nhà. Trong lòng tính toán, Hà Niệm Sâm lại nợ cô một món, cô vì hoa của anh mà mới xa xỉ bắt xe về nhà mà.

Đến cửa biệt thự, mới xuống xe thì thấy người đang dựa vào chiếc Lamborghini.

Mặc Tô thầm oán trong bụng, hóa ra người này tối nay không tiếp khách, nếu đã không có mà cũng không tiện thể đưa cô về nhà sao?

Cô đến trước mặt anh, anh cũng không nói gì, chỉ uể oải nhìn cô, giống như cô là một thứ không có trọng lượng vậy.

"Này, nếu đã rảnh rỗi về nhà sớm thì sao không gọi tôi đi chung?"

"Không phải em thường sợ người ta biết mối quan hệ giữa tôi và em sao?"

"Nhưng buổi chiều ai cũng về rồi, chúng ta đi muộn một chút thì có ai biết đâu." Cô nói, "Anh không biết ôm bó hoa to thế này mệt lắm sao? Tôi còn phải tốn tiền bắt taxi đó."


"Hoa?" Niệm Sâm liếc nhìn bó hoa lớn trong lòng cô: "Không ngờ cô Đổng có sức hấp dẫn quá. Nhưng chuyện khoe khoang sức hấp dẫn của bản thân ở công ty, tôi nghĩ là chỉ có người phụ nữ vô tri mới làm."

Mặc Tô ngớ người, hỏi: "Anh có ý gì?"

"Đi làm ở công ty thì phải tỏ ra là đang làm việc, chuyện cá nhân tốt nhất đừng mang vào trong công việc, đạo lý này chắc cô Đổng không hiểu?"

"Đương nhiên là tôi biết, nhưng mà..." Mặc Tô nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Bó hoa này không phải do anh tặng sao?"

"Tôi tặng á?" Niệm Sâm cười thành tiếng, anh đưa tay ngắt một nụ hoa, đùa nghịch trong tay, vẻ ung dung và nụ cười giễu cợt kia khiến Mặc Tô càng nghi ngại.

"Lẽ nào hoa này... thực sự không phải anh tặng?" Cô dò hỏi lần nữa.

Nghe anh cười lạnh một tiếng, "Thế... cô tưởng bản thân cô quyến rũ đến mức nào mới khiến tôi chủ động tặng hoa cho cô?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận