Có tiếng bước chân vọng tới, cô nhìn sang, thấy Hà Niệm Sâm mặc áo ngủ từ trên lầu đi xuống.
Cô vỡ lẽ ra, đúng rồi! Tại sao cô lại thất thần? Điểm sáng chính là ở áo ngủ! Sao không ai nói với cô là đàn ông mặc áo ngủ cũng có thể quyến rũ đến mức đó? Vóc dáng cao lớn, vì phần eo có thắt dây nên càng trở nên ung dung thoải mái. Niệm Sâm bình thường luôn đem lại cảm giác lười nhác mà lạnh nhạt, bây giờ nhìn lại thì cả động tác xuống lầu cũng rất ư là lười biếng, có một vẻ nho nhã đặc biệt cuốn hút người khác, rất lạ, rất khó tả.
Hà Niệm Sâm đến trước mặt cô, kéo ghế ngồi xuống, hơi thắc mắc nhìn cô, hỏi: "Nhìn gì thế?"
"Không... không có gì." Cô vội chối biến, có cảm giác lúng túng của kẻ trộm, cúi xuống giả vờ ăn cơm.
Niệm Sâm nhìn gò má ửng đỏ của cô, như nhớ ra điều gì, tâm trạng bỗng vui vẻ hẳn, anh cầm đũa lên, gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, nói: "Không phải gọi tôi xuống ăn cơm sao?" Anh chỉ vào chỗ trống trên bàn: "Cơm của tôi đâu?"
Cứ như thể anh có ăn cơm hay không sẽ ảnh hưởng tới cô vậy, Mặc Tô bĩu môi: "Cơm trong nồi cơm điện, tự anh đi lấy đi."
"Tay đau." Anh cực kỳ "tiếc nuối".
Cô lại mềm lòng, không nói gì mà đứng dậy đi vào bếp, xới một bát cơm đưa đến cho anh. Nhìn khóe môi anh nhướn lên, biết tâm trạng đại thiếu gia đã trở lại vui vẻ rồi.
Nhưng ai ngờ mới ăn mấy miếng, anh lại ném đũa đi như trẻ con: "Sao toàn là rau thế này! Không ngon." Thấy Mặc Tô nhìn mình, môi anh cong lên: "Tôi muốn ăn thịt!"
Ồ! Cô quên mất anh là đại thiếu gia, bữa ăn nào cũng thịnh soạn quen rồi, không có thịt sao được? "Nhưng bây giờ chợ đã đóng cửa, tôi mới đi mua đồ ăn, hàng bán thịt đã dẹp rồi, nên chỉ mua được rau thôi." Mặc Tô giải thích.
Nhưng thấy anh chợt đứng dậy, kéo tay cô đến trước cửa tủ lạnh cực to trong bếp, nói: "Mở ra đi."
Mặc Tô ngại vì tay anh bị thương nên ngoan ngoãn mở cửa tủ, kết quả là thấy trong tủ lạnh đầy ắp đồ ăn, chỉ cần là những loại rau và thịt có thể kể tên là bên trong cơ bản đều có đủ. Cô ngạc nhiên, quay lại thấy Niệm Sâm mỉm cười mới hỏi: "Bình thường anh đều tự nấu ăn sao?" Theo suy nghĩ của cô thì người như anh mà biết nấu ăn mới lạ. Nhưng nếu không thì sao lại mua nhiều thế này? "Hay là... mấy thứ này đã ở đây lâu rồi?"
Niệm Sâm buông cô ra, đưa tay lấy một đĩa thịt dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, đưa cho cô, bên trên đề ngày tháng là hôm nay. Cũng tức là những món này đều được mua trong ngày.
"Anh rảnh rỗi mua nhiều thế này làm gì?" Cô dở cười dở mếu, "Chắc không phải mỗi ngày tủ lạnh đều có đồ mới chứ?"
"Ừ." Niệm Sâm gật đầu.
"Thế này liệu có quá xa xỉ không?" Cô biết rõ đại thiếu gia nhà giàu thì đồ trong tủ lạnh bắt buộc phải là mua trong ngày, nếu là hôm trước, dù còn tươi ngon thì họ cũng sẽ không đụng tới.
"Bà nội tôi muốn thế thì tôi cũng đành chịu." Anh nói, "Nhưng cũng không tính là quá xa xỉ, nếu qua đêm thì bà sẽ bảo người mang hết đồ ăn về để bà và những người giúp việc cùng ăn."
"Nghe có vẻ anh bất hiếu quá nhỉ? Làm sao để người già ăn đồ mà anh không ăn chứ?"
Niệm Sâm nhún vai: "Đồ trong tủ lạnh thường thì ngắn nhất cũng chỉ có thể giữ độ tươi trong vòng một tuần, từ khi tôi sống ở ngoài, bà đã làm thế, đó là thói quen rồi, người già thích thế nào thì tôi cũng không quản được. Chỉ cần bà vui là được. Nhưng tôi cũng tán thành suy nghĩ của cô, nếu cô cảm thấy thế này là lãng phí thì có thể mỗi ngày nấu cho tôi ăn, tôi không ngại đâu."
Anh không ngại, nhưng cô ngại!!! Họ có phải quan hệ gì gì đó đâu, sao mỗi ngày cô phải nấu cho anh ăn?
"Tôi không thèm nấu ăn mỗi ngày giúp anh đâu." Cô lấy trong tủ lạnh ra hai miếng thịt được bọc kín, mang đến bồn rửa: "Tôi có phải bảo mẫu của anh đâu, trợ lý riêng hình như không kiêm nghề đầu bếp chứ nhỉ?"
"Cái cô nàng này thật tàn nhẫn." Anh dựa tường, thong thả nói, "Những người phụ nữ từng ở cạnh tôi chẳng có ai là không có ý nghĩ dùng mỹ thực để cám dỗ tôi."
"Nên ý anh là tôi cũng phải dùng mỹ thực dụ dỗ anh? Tiếc là những món tôi nấu chỉ là món ăn thường ngày, không được coi là mỹ thực."
Cô nói với vẻ ấm ức, không biết tại sao lại không thích anh so sánh mình với những người anh từng qua lại. Đương nhiên cô biết người có thân phận như anh sẽ không chỉ có một, hai người phụ nữ, nếu một người có tâm kế thực sự muốn níu giữ trái tim một người đàn ông thì cách nào mà không nghĩ ra được? Mỹ thực chẳng qua là một trong số đó mà thôi. Dù sao "Muốn giữ trái tim đàn ông thì chính là phải giữ được dạ dày của họ" cũng chỉ là tiện thì nói thế thôi.
Ai ngờ anh lại thốt ra một câu: "Cái cô này, thật chẳng hài hước gì cả!"
Cô ngẩn người, quay lại, thấy bóng anh tức tối bỏ đi, tay cô cầm một bát thịt, dở khóc dở cười.
Từ bao giờ mà Hà đại thiếu gia cũng tồn tại một thứ gọi là "hài hước" vậy?
Có lúc cô thật sự không đoán nổi đại thiếu gia trong lòng đang nghĩ gì, rõ ràng ngay từ cái nhìn ban đầu đã mang lại cảm giác chín chắn và có chút xa cách, tiếp xúc rồi mới thấy có lúc anh rất trẻ con, cũng không biết có phải do được nuông chiều mà thành hay không, có những cử chỉ trẻ con khiến cô thấy vừa buồn cười vừa tức tối.
Khi Mặc Tô mang đĩa thịt đã nấu xong ra, thì thấy tivi phòng khách đang mở, Niệm Sâm đang ngồi trên sofa xem tivi. Dior thì nằm cạnh anh, cảnh tượng đó quá quen thuộc, khơi dậy nỗi đau trong lòng Mặc Tô.
Trước đây khi cô và Viên Mộ Tây ở bên nhau cũng luôn thế này, cô nấu xong mang ra, chỉ cần gọi một tiếng, một người một chó trên sofa xem tivi liền bật dậy. Cảm giác ấm áp như gia đình đó, cô từng ngỡ sẽ kéo dài cả một đời...
Cô đứng đó thẫn thờ một lúc, Dior ngửi thấy mùi thơm trước, bật dậy chạy tới chỗ cô, cơ thể cao to không ngừng đi vòng vòng quanh cô. Mặc Tô cười bảo: "Thịt này là cho đại thiếu gia ăn, Dior nếu biết điều thì để đại thiếu gia khai ân, ban cho mày một ít."
Dior quay đầu, thấy đại thiếu gia mà chủ nhân của nó nói đang lười nhác lại gần.