Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Tiễn bác sĩ đi rồi, cô quay lại giường, nhìn gương mặt dù say ngủ vẫn đẹp trai không chịu nổi của anh.

Cô từng nghe Tiểu Sảnh nói, anh ngủ vốn không ngon, không ngờ lại tệ thế này, trông anh có vẻ quá mệt mỏi rồi.

Ngón tay nhẹ nhàng định chạm vào mặt anh, thì bị tiếng điện thoại rung làm cho giật mình, cô nhìn lên đầu giường, là điện thoại của Hà Niệm Sâm.

Gọi điện cho bệnh viện cũng là dùng điện thoại này, lúc cô đến phòng ngủ của anh lại không mang theo điện thoại nên đành lấy của anh.

Cầm lên xem cái tên hiển thị trên đó, chỉ thấy mỗi dãy số.

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nghe máy: "Alo, xin chào."

Bên kia khựng lại, rồi một giọng nữ vẳng tới: "Trợ lý Đổng?"

Là Tiêu Tiêu.


Mặc Tô không ngờ rằng đến cả số của cô ta mà Hà Niệm Sâm cũng không lưu, nếu biết cô ta gọi tới thì dù gọi cả trăm cuộc, cô cũng không nghe máy đâu.

"Vâng, cô Tiêu, hiện giờ tôi đang ở bệnh viện, chủ tịch Hà bị ốm, cô có thể đến đây không? Chính là bệnh viện Gia Hòa..." Cô mới nói dứt thì bên kia đã vẳng đến tiếng cúp máy. Cô đã có thể đoán ra Tiêu Tiêu sẽ chạy tới đây bằng tốc độ thế nào rồi.

Cứ xem như cô ích kỷ đi, lần đầu nhận điện thoại cá nhân của anh có lẽ còn có lý do, lần thứ hai nếu còn viện cớ như vậy nữa thì rõ ràng là rất ngốc. Tiêu Tiêu cũng không khờ, đặc biệt là lần trước tiếp xúc với cô ta thì càng cảm thấy cô gái đó vẻ ngoài mang lại cảm giác rất đơn thuần, thực ra tâm tư rất phức tạp. Nên cô không ngần ngại kể rõ sự tình, trong tiềm thức, cô không muốn có xung đột với bất kỳ ai cạnh Niệm Sâm, dù sao kiểu đại tiểu thư lắm tiền này không phải người mà cô có thể đụng tới.

Lát sau, Mặc Tô nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân bình thản vọng tới, cùng với đó là âm thanh do đôi giày cao gót tạo nên.

Là ai có thể ngông cuồng như thế trong bệnh viện? Mặc Tô ngẩng lên, nhìn thấy Tiêu Tiêu ăn mặc rất thục nữ qua cửa kính, phía sau là một đám đàn ông mặc âu phục, và cả mấy bác sĩ bên cạnh, người đi đầu đang nói chuyện với cô ta là viện trưởng mà lần trước Mặc Tô từng nhìn thấy, dáng vẻ kính cẩn, bày tỏ rằng ông ta không biết người bên trong là chủ tịch Hà, nếu biết sớm thì nhất định sẽ chuẩn bị phòng bệnh VIP cao cấp cho anh rồi.

Tiêu Tiêu bước vào, không buồn nhìn Mặc Tô, quan sát phòng bệnh một vòng rồi cau mày, ánh mắt đầy vẻ khó chịu, rồi lại nhìn Niệm Sâm nằm trên giường vẻ quan tâm trìu mến, gương mặt tràn đầy nỗi xót xa, rồi quay lại nói nhỏ với viện trưởng: "Sức khỏe Niệm Sâm không thể nằm ở phòng bệnh đơn giản như vậy, nếu đổi phòng thì liệu có làm anh ấy thức dậy không?"

Khi viện trưởng thề thốt đảm bảo, Tiêu Tiêu mới bảo mấy người y tá giúp đổi phòng cho Niệm Sâm.

Thế nào là người có tiền? Chính là trong tình huống đổi phòng mà không thể làm bệnh nhân thức giấc, dẹp gọn những người đi trên con đường giữa hai phòng bệnh, đảm bảo yên tĩnh tuyệt đối; lại đảm bảo không để bệnh nhân giật mình thức dậy, dời luôn cả giường đi.

Người bình thường như Mặc Tô, nếu có bệnh thì cũng chỉ nằm đại ở một góc trong bệnh viện, truyền nước rồi về nhà nghỉ ngơi. Có lúc nếu thiếu phòng thì còn phải nhờ quan hệ mới có được một phòng bình thường. Tóm lại, cô chưa nhìn thấy phòng VIP như thế nào, càng không rõ phòng VIP cao cấp còn cao cấp tới mức độ ra sao, giống như phòng khách sạn năm sao, đến cả rạp chiếu phim gia đình còn có nữa là...

Mọi người có vẻ rất ư là bận rộn, bận bên này bên kia, nhưng rất ăn ý mà không phát ra một tiếng động nào.

Có cô y tá vô tình làm rơi đồ trong tay, bị Tiêu Tiêu trừng mắt phải xin lỗi rối rít, cuối cùng đuổi luôn cô ta ra ngoài.

Vất vả lắm mới xong, Tiêu Tiêu bảo viện trưởng và bác sĩ đi trước, còn cô ta ở trong phòng với Niệm Sâm. Nhìn thấy Mặc Tô đứng cạnh nãy giờ mới như sực nhớ ra, nói: "Được rồi, ở đây có tôi là được, chị về nghỉ ngơi đi."


Mặc Tô không ngờ câu đầu tiên cô ta nói lại là thế, nhất thời ngẩn người không phản ứng kịp.

Tiêu Tiêu lại tưởng cô không muốn đi, nhìn cô rồi nhếch môi: "Không yên tâm sao? Chị nhìn đi, tôi đã giúp Niệm Sâm chuyển tới phòng bệnh cao cấp rồi, người khám bệnh cũng là chuyên gia bà bác sĩ có chức vụ cao nhất, có tôi ở đây với anh ấy, chị còn có gì không yên tâm?"

"Tôi không có ý đó." Mặc Tô đưa điện thoại trong tay ra: "Tôi chỉ muốn nói là điện thoại của Hà tổng ở chỗ tôi, cô Tiêu hiểu lầm ý của tôi rồi."

Nhìn Tiêu Tiêu nhận lấy, không đợi cô ta nói gì, cô nói luôn: "Nếu ở đây đã không cần tôi rồi thì tôi xin phép đi trước, chúc Hà tổng sớm bình phục!"

Nói xong không chào tạm biệt, cô ưỡn ngực ngẩng cao đầu rời đi.

Đổng Mặc Tô cô nhìn cuộc đời luôn nhẹ nhõm, nhưng không thể chịu nổi giọng điệu cao ngạo của kẻ lắm tiền, cứ như có tiền thì là ông trời, là có thể khinh thường những người dân bình thường như cô vậy.

Có tiền thì sao? Có cho cô đâu, dựa vào đâu cô phải chịu tủi thân chứ?

Phòng cao cấp thì sao? Cô không tin nếu tối qua không có cô ở cạnh Hà Niệm Sâm, đến sáng nay mà bị sốt cao như vậy thì phòng cao cấp có thể điều trị tốt cho anh.

Nghĩ lại càng thấy tức.


Mặc Tô ra khỏi phòng, bực bội đi đến thang máy, ghét nhất người khác cao ngạo ra vẻ trước mặt cô, nếu cô ta có bản lĩnh gì đó khiến người ta nể phục thì thôi, nhưng chẳng qua là đại tiểu thư gia tộc có tiền, xinh đẹp một chút, thì hay ho ghê gớm lắm sao?

Chẳng trách Hà Niệm Sâm không thích cô ta, đúng là đáng đời!

Cô hừ lạnh trong bụng, nếu cô là đàn ông, có mắt có tròng cũng sẽ không thích người phụ nữ như vậy.

Ra khỏi thang máy, cô không có tâm tư đi làm, nên xin công ty nghỉ phép, nói mình bị ốm.

Ánh nắng rực rỡ, không khí cũng trong sạch hiếm có, cô dần bình tĩnh lại, đi dọc con đường râm mát trong bệnh viện thẳng ra cổng.

Bình tâm nghĩ lại thì thực ra ý của Tiêu Tiêu chẳng qua là sự khác biệt giữa phòng bệnh cao cấp và bình thường mà thôi. Giống như khoảng cách người bình thường là cô và người có tiền là cô ta vậy, chính là gián tiếp nhắc cô về khoảng cách giữa cô và Niệm Sâm.

Khoảnh khắc đó Mặc Tô mới biết, đại tiểu thư trông có vẻ thân thiện kia thực ra ngay từ đầu đã không tin giữa cô và Niệm Sâm chỉ thuần túy là quan hệ giữa tổng giám đốc và trợ lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận