Quốc Hưng lập tức đến bệnh viện.
Vừa chạy đến phòng cấp cứu nhìn thấy cô đứng bên ngoài anh liền đi tới.
– Sao rồi em? Đã gọi được cho ai chưa?
Nhã Quỳnh lo lắng đến nỗi mặt nhăn mày nhó.
Vừa thấy anh cô như kẻ chết đuối vớ được phao to.
– Vẫn chưa anh à, ba không nghe máy chắc là đang làm việc rồi.
– Vậy bác sĩ đã nói tình trạng của dì em sao rồi?
– Bác sĩ nói tình trạng gan của dì cần được ghép ngay lập tức anh à.
Nhưng mà hiện tại cần tất cả người nhà đến đây để kiểm tra xem ai có gan thích hợp để ghép cho dì.
Có điều bây giờ không ai đến đây cả chúng ta phải làm sao đây?
– Nhã Chi đâu rồi?
– Em đã gọi cho nó nhiều lần lắm rồi.
Mới đầu điện thoại còn đổ chuông nhưng bây giờ đã tắt nguồn mất rồi.
Quốc Hưng thở dài một cái rồi nhìn cô.
Đột nhiên anh lại có ý định muốn giúp bà Dung.
– Nhã Quỳnh em nghe anh nói đây.
Bây giờ không có ai ở đây để giúp bà ấy thì để anh vào xem thế nào.
Có khi anh giúp được thì sao?
Nhã Quỳnh đương nhiên không đồng ý để anh làm chuyện đó nên liền lắc đầu.
– Không được, anh không có gì liên quan đến nhà em thì làm sao mà phù hợp với dì được?
– Em yên tâm, không phải chỉ có người nhà thân thuộc mới có phần trăm phù hợp gan đâu.
Người ngoài cũng có thể có gan thích hợp với dì ấy mà.
– Em không cho phép anh làm chuyện đó.
Chúng ta còn có cách khác mà.
Để em đi gọi bác sĩ.
– Không Nhã Quỳnh em đừng vội.
Nếu em muốn gặp bác sĩ thì cũng phải chờ kiểm tra tất cả các bệnh viện xem có gan thích hợp với gì hay không rồi mới ghép.
Như vậy là làm mất quá nhiều thời gian để chữa bệnh em biết không? Chi bằng chúng ta cứ thử vận may đi đã.
Dù anh cũng không thích gì bà ấy lắm.
Thế nhưng thấy em lo lắng anh cũng không chịu được.
– Nhưng mà..
– Ngoan, nghe lời anh, sẽ không sao đâu mà.
Thấy Nhã Quỳnh cứ liên tục ngăn cản, anh áp hai tay lên má cô nâng niu rồi nhẹ giọng.
Ý của anh đã quyết thì có lẽ không ai có thể thay đổi được.
Nhưng đây chỉ là đi kiểm tra gan xem có thích hợp hay không.
Chứ cũng không xác định là anh sẽ là người đi ghép gan cho bà Dung.
Chính vì vậy cô lại nói.
– Vậy em cũng đi với anh, hai chúng ta cùng vào kiểm tra xem thế nào.
Quốc Hưng dù không muốn nhưng nhìn đôi mắt kiên định của cô anh cũng âm thầm gật đầu.
Không biết trước đây đôi bên có ân oán như thế nào, có oán ghét nhau ra làm sao.
Nhưng bây giờ đối diện với khó khăn thì vẫn chỉ là một mình cô đứng ra giải quyết.
Cả hai nhanh chóng vào phòng xét nghiệm.
Bác sĩ và y tá cố gắng thực hiện các bước để kiểm tra.
Sau khoảng thời gian chờ đợi cuối cùng bác sĩ cũng gọi hai người vào trong.
Nhưng vừa đến cửa Quốc Hưng lại nắm tay cô giữ chặt.
– Em quên là vẫn còn mẹ đang chờ em ở bên kia sao? Bây giờ em qua đó với mẹ đi nếu không mẹ sẽ sợ lắm đó.
Sau khi nghe xong kết quả anh sẽ gọi điện báo với em sau được không?
– Nhưng mà em cũng muốn vào trong nghe kết quả.
– Chỉ là kết quả thôi mà ai nghe cũng như vậy thôi.
Em bỏ mẹ bên đó cũng đã lâu lắm rồi.
Em không định quay lại sao?
– Dạ có, từ nãy đến giờ đầu óc em rối bời quá nên cũng quên mất mẹ ở bên đó.
– Vậy là đúng rồi, nếu bây giờ đã nhớ thì em mau chóng qua bên đó với mẹ đi.
Rồi anh sẽ gọi cho em sau.
Nhìn anh điềm tĩnh nói chuyện mà trong lòng cô không chút nghi ngờ.
Anh nói không sai, dù gì cũng là nghe kết quả thì ai nghe cũng vậy thôi.
Nghĩ vậy cô liền gật đầu nhìn anh.
– Vậy em qua bên đó với mẹ.
Ở đây có chuyện gì anh nhớ phải gọi em đấy nhé.
– Ừm, anh biết rồi.
Nhã Quỳnh nhanh chóng chạy đi, còn Quốc Hưng trở về vẻ lạnh lùng rồi thận trọng đi vào trong.
– Bác sĩ, kết quả kiểm tra sao rồi? Hai vợ chồng tôi có ai phù hợp gan với bà Dung không?
Vị bác sĩ có vẻ vui mừng lắm, ông ta đưa đến cho anh hai bản kết quả rồi nói.
– Đây là trường hợp hiếm hoi mà trước giờ tôi mới gặp lần đầu tiên.
Cả hai vợ chồng anh đều có gan phù hợp để ghép cho bệnh nhân Dung.
Nếu đã như vậy thì hai người quyết định đi, ai sẽ là người thực hiện các phẫu thuật ghép gan cho bà ấy.
Cầm hai tờ báo cáo trên tay, Quốc Hưng mặc dù không hiểu lắm những chi tiết trên đó.
Nhưng nhìn vào kết luận cuối cùng mức phù hợp đạt phần trăm cao như thế anh cũng cảm thấy bất ngờ.
Dĩ nhiên anh không muốn cô phải hi sinh bất cứ thứ gì cho mẹ con bà ta.
Chính bản thân anh cũng không muốn điều đó chút nào.
Thế nhưng anh quyết định mình sẽ là người ghép gan cho Bà Dung.
– Là tôi, bác sĩ chuẩn bị đi.
Tôi sẽ là người ghép gan cho ca phẫu thuật này.
– Được, vậy cậu có cần nói qua với vợ mình không?
– Không cần đâu, tôi chỉ có một điều kiện.
– Cậu cứ nói đi.
– Trước khi làm phẫu thuật tôi muốn nói chuyện với bà Dung.
– May cho cậu là bệnh nhân vừa mới tỉnh.
Vậy cậu cứ qua đó đi, nhớ đừng kích động bệnh nhân ảnh hưởng đến tâm trạng.
Chuyện này có liên quan đến sức chịu đựng đấy.
– Tôi biết rồi, vậy tôi qua đó luôn đây.
Anh đứng lên đi ra ngoài, đi theo lối mà bác sĩ đã hướng dẫn anh cũng vào được phòng của bà Dung.
Có lẽ sức khỏe của bà ta đang yếu ớt nên cần phải thở máy.
Anh bước vào trong đi lại sát bên cạnh giường bà rồi không nóng không lạnh nói.
– Chắc bà đã nghe qua tình trạng bệnh tình của mình rồi đúng không?
Bà Dung chỉ mở hờ đôi mắt, lúc nhìn thấy anh bước vào bà có phần giật mình.
– Sao cậu lại ở đây?
– Tôi không ở đây thì ai sẽ ở đây? Bình thường nhà bà cũng không đến nỗi vắng người.
Vậy mà lúc bà gặp chuyện lại không liên lạc được cho ai hết.
Bà biết từ nãy đến giờ người chạy tới chạy lui lo lắng cho bà là ai không? Không phải là con gái cưng của bà, Nhã Chi đâu.
Mà là vợ tôi Nhã Quỳnh đó.
– Sao nó lại biết tôi gặp chuyện?
– Chuyện này đơn giản mà bà cần phải hỏi làm gì? Người giúp việc không thể liên lạc với chồng và con gái của bà thì đương nhiên sẽ liên lạc với cô ấy mà thôi.
Hôm nay cô ấy bận đưa mẹ tôi đến đây tái khám mà còn phải chạy sang đây để lo lắng cho bà.
Tôi không biết kiếp trước cô ấy đã mắc nợ bà như thế nào.
Nhưng kiếp này cô ấy lại vì bà mà theo tâm tổn sức quá.
Đó là cô ấy, chứ nếu là tôi thì không đâu.
Một người mẹ kế từ nhỏ đến lớn luôn hành hạ tôi thì cho dù bà ta có chết trước mặt tôi cũng chỉ buồn cho lấy lệ.
Còn bảo tôi tận tâm chăm sóc và lo lắng thì không bao giờ.
Nói chung chỉ có vợ tôi, cô ấy ngốc lại quá đa sầu đa cảm nên mới xử sự như thế thôi.
– Rốt cuộc cậu muốn nói gì?
Bà Dung giọng nói yếu ớt lại thêm máy thở oxy nên lại càng yếu hơn.
Nó đến đây anh lại tiến sát gần bà hơn một chút rồi nói tiếp.
– Từ nhỏ đến lớn bà hỏi một chút là đánh là mắng cô ấy.
Nhưng bà biết không cô ấy không bao giờ hận bà hay ghét bà.
Tôi nghĩ bà đã biết mình cần thứ gì để tiếp tục duy trì mạng sống rồi đúng chứ? Phải, tôi là người có gan thích hợp để ghép với bà.
Bây giờ nếu bà không muốn tôi giúp thì cũng vô dụng.
Bởi vì tìm kiếm ở người khác thì sẽ mất rất nhiều thời gian mà bà thì không có sức chịu được đến đó.
Trừ khi bạn muốn chết, nếu không thì bà buộc phải nhận sự giúp đỡ của tôi.
– Nói đi, cậu cần điều kiện gì?
– Tôi không cần điều kiện gì hết.
Tôi cũng không lấy sức khỏe của mình ra để làm điều kiện với bà.
Nhưng tôi muốn bà hứa với tôi một chuyện.
Sau khi ca phẫu thuật thành công tôi muốn bà phải thật lòng thật dạ nhìn nhận Nhã Quỳnh là con gái của mình.
Tôi biết làm như vậy Nhã Quỳnh cũng không hạnh phúc hơn là bao.
Nhưng mà tôi không muốn trên đời này có bất kỳ ai còn hiềm khích hay ghét bỏ cô ấy.
Hơn nữa tôi biết cô ấy cần có một người mẹ.
Dù gì mẹ của tôi cũng là mẹ chồng.
Tôi nghĩ cô ấy cần người mẹ thật thụ ở nhà ngoại.
– Cậu muốn tôi hòa hợp với nó sao?
– Tất nhiên, cô ấy là người không có dã tâm nên không có bất cứ lý do gì để bà ghét cô ấy.
Chẳng qua là bà đã quá tâng bốc con gái ruột của mình nên mới chán chường đứa con riêng của chồng.
Nhưng mà bây giờ bà lâm nguy thì đứa con gái ruột kia của bà ở đâu không thấy.
Điện thoại cũng đã tắt máy luôn rồi chứng tỏ cô ta không quan tâm gì đến người mẹ ruột như bà.
Còn người thật lòng quan tâm đến bà là Nhã Quỳnh.
Bà có biết từ nãy đến giờ cô ấy đã chạy tới chạy lui biết bao nhiêu vòng vì lo lắng cho bà hay không? Tôi nói lại lần nữa, tôi yêu Nhã Quỳnh, yêu bằng cả sinh mệnh của tôi.
Vậy cho nên lần này tôi hi sinh một lần để tìm lại niềm vui cho cô ấy chứ không phải vì bà.
Tôi nói như vậy bà có hiểu không?
Ngay lúc này đây bà không thể nào suy nghĩ thêm chuyện gì được nữa.
Cơn khó chịu trong người khiến bà không thể tập trung.
Nhưng những gì Quốc Hưng nói bà đang nghe và cố gắng cảm nhận thấu hiểu nó.
Nhớ lại thái độ quay lưng bỏ đi khi bà đang cầu cứu của con gái mình thì nỗi thất vọng lại nhân lên làm hai.
Bà không trả lời anh mà nhắm mắt lại.
Quốc Hưng đoán ý có lẽ bà đang suy nghĩ những gì anh nói nên cũng không làm phiền thêm.
Anh nhìn bà thêm một lần nữa rồi trở ra ngoài.
Đứng ngoài ban công một hồi anh quyết định gọi cho cô.
– Em tìm thấy mẹ chưa?
“Dạ em thấy rồi, bên đó sao rồi anh? Bác sĩ đọc kết quả thế nào?”
– Bác sĩ nói hai chúng ta đều không phù hợp để làm ca phẫu thuật em à.
“Ch.ết rồi, vậy bây giờ chúng ta tính sao đây anh?”
– Em yên tâm, anh có một vài người bạn cũng làm bác sĩ ở bên Mỹ.
Anh sẽ liên hệ với họ tìm ra mẫu gan thích hợp nhanh nhất rồi mang về đây.
So với việc bây giờ rà soát lại tất cả các bệnh viện trong nước thì sẽ tiết kiệm thời gian hơn nhiều.
Vả lại anh đã có hỏi với bác sĩ rồi, khả năng gì của em sẽ chịu đựng được thêm vài ba ngày nữa.
Ở đây đã có bác sĩ lo liệu mọi thứ rồi nên em yên tâm đi bà ấy sẽ không sao đâu.
“Vậy chắc bây giờ bé Miên cũng đã liên hệ được với ba rồi.
Anh đang ở đâu vậy, em đưa mẹ ra bến cổng rồi đây.
Anh ra đây đi rồi đưa mẹ về giúp em.
Em sẽ ở lại đây chờ ba đến xem tình hình thế nào anh à.”
– Em chăm sóc cho mẹ là đã mệt lắm rồi.
Vả lại em đã tận tâm tận lực vì người nhà của anh thì cũng phải để anh chăm sóc lại người nhà của em một chút chứ.
Em cứ yên tâm về nhà với mẹ nghỉ ngơi đi.
Ở đây đã có anh rồi, lát nữa đợi ba đến anh sẽ về sau.
“Dạ, anh nói vậy rồi thì em về trước.
Có chuyện gì anh nhớ báo với em nha.”
Đợi cô cúp máy anh lại điện thoại cho ông Đức.
– Ba, con có chuyện nhờ ba giúp đỡ.
Bác có thể giúp con được không?
“Có chuyện gì vậy con trai? Nghe giọng con sao có vẻ quan trọng quá vậy?”
– Cũng không có gì đâu ba, con cần ba nó giúp giùm con một việc.
Quốc Hưng nói lại với ông Đức một tràng dài rồi cúp máy.
Anh cũng không muốn giấu cô làm gì.
Nhưng nếu cô thật sự biết quyết định của anh thì có lẽ có đánh chết cô cũng sẽ ngăn cản anh cho bằng được.
Chính vì vậy anh đành giấu cô đến khi mọi chuyện xong xuôi hết thì hơn.
Nhã Chi không hề biết đến tình trạng của bà Dung đang nghiêm trọng như thế nào.
Bởi vì cô ta đã quẩn trí đến mức đang thực hiện một chuyện dại dột nhất trên đời.
Buổi tối nay cô ta đã ở sẵn trong phòng khách sạn quen thuộc.
Lần này không đợi Nhật Lân gọi, cô ta lại là người chủ động tìm hắn.
Trên đường đi đến đây Nhã Chi đã gọi cho hắn đến cùng.
Chắc bây giờ hắn cũng đang đến rồi.
Cô ta điềm tĩnh ngồi trên sofa đợi hắn đến.
Cuối cùng thầy khách quan trọng cũng gần kề.
Cánh cửa có tiếng chuông, cô ta thản nhiên ra mở cửa.
Người bên ngoài đúng là hắn rồi.
– Sao anh lại đến muộn vậy? Tôi chờ anh đã lâu rồi đấy.
Nhật Lân cong môi tạo ra một nụ cười rồi đi vào trong.
– Sao tự nhiên hôm nay em lại chủ động tìm tôi vậy? Có phải là bắt đầu thấy nhớ và nghiện tôi rồi không?
– Cứ cho là vậy đi, anh vào trong đi chúng ta cùng nói chuyện.
Đợi hắn ngồi lên giường, cô ta không ngồi cùng mà lại sang sofa nhìn hắn.
– Hôm nay hẹn anh đến đây không phải là làm chuyện đó.
Tôi cần anh nghiêm túc vì chúng ta còn có chuyện để bàn.
Nhật Lân ngồi ngả mình ra sau, hai tay cũng chống xuống nệm, chân bắt chéo thoải mái nhìn cô ta.
– Sao tự nhiên lại ra vẻ trịnh trọng quá vậy? Nào em có chuyện gì thì mau nói đi.
Nói xong chúng ta còn vào việc nữa chứ.
Đúng là tên biến thái không hơn không kém.
Một giây trước hắn còn lịch sự ngồi thong dong trước mặt Nhã Chi.
Ấy vậy mà sau khi nói xong hắn lại tự mình cởi hết quần áo ra rồi ngồi đó hóng chuyện cô ta sắp nói.
Nhã Chi không quá quan tâm đến chuyện đó vì quyết định đến đây cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
– Tôi muốn anh đưa hai đoạn video đó lại cho tôi.
Và phải đảm bảo anh không có sao chép ra thêm bất cứ tệp nào.
– Sao tôi phải đưa cho em trong khi đó là đồ của tôi?
– Vì đó cũng một phần là do tôi mới có được.
Anh có quyền giữ nó thì tôi cũng có quyền thôi.
– Vậy thì tôi sẽ sao chép ra hai bản cho em giữ một cái cũng được mà.
– Chẳng phải anh nói muốn lấy tôi sao? Vợ giữ tài sản mọi thứ của chồng cũng là chuyện bình thường mà.
– Nhưng vợ chồng cũng có những thứ cần giữ sự riêng tư cho mình.
Chẳng hạn như đoạn video này.
– Anh thật sự không thể nhường nhịn vợ mình sao?
– Sau này thì sẽ như thế, nhưng bây giờ thì tôi vẫn chưa có vợ.
Hắn nói xong cô ta cũng đi lại gần, khi đứng trước mặt hắn, cô ta mới mỉm cười.
– Vậy bây giờ anh đang xem tôi là gì? Là bạn tình, là tình một đêm sao?
Hắn không biết nguy hiểm đang cận kề nên thản nhiên đáp.
– Cũng có thể nói là vậy.
– Khốn khiếp,mày đi ch.ết đi.
Xoẹt.
Con d.ao lam được cô ta cầm chặt từ lúc nào mà bây giờ đã xoẹt ngang cổ hắn một lằn dài sâu hoắm.
Một giây đầu còn không thấy động tĩnh gì.
Một giây sau m.áu từ miệng vết c.ắt mới túa ra những tia máu đỏ chót.
Nhật Lân không kịp phản ứng nên chỉ trợn mắt nhìn Nhã Chi ú ớ.
Thấy hắn như vậy chưa đủ, cô ta mạnh tay đẩy hắn nằm ngã xuống nệm.
Còn mình nhanh chóng chạy sang lấy cái gối.
Lát sau quay lại, thấy hắn vẫn đang trợn tròng nhìn mình.
Cô ta mất hết kiểm soát áp chặt cái gối kia lên mặt hắn.
Cô ta cứ dùng sức, dùng hết sức mình đè ấn xuống thật mạnh.
Nhật Lân không còn sức phản kháng.
Hắn ta giãy gịua trong sự đau đớn và yếu ớt.
Sau đó mọi thứ dần đân im lặng, im lặng như trong phòng chỉ còn lại một mình Nhã Chi.