Thông qua cái lỗ nhỏ trên cửa, Nhã Quỳnh đưa mắt nhìn ra ngoài.
Trong tầm nhìn của cô bên ngoài kia hoàn toàn trống không.
Nhưng nếu trống không thì những tiếng động vừa rồi ở đâu ra? Rõ ràng cô đã tắt máy sấy mà vẫn còn nghe tiếng lộp cộp mà.
Càng nghĩ cô lại càng thấy hoang mang.
Vốn dĩ phải ngủ lại một nơi chẳng phải nhà mình đã khiến cô khó lòng yên dạ rồi.
Giờ lại gặp phải chuyện này thử hỏi làm sao một cô gái như cô có thể bình tĩnh được chứ?
Lúc nãy Quốc Hưng trước khi rời đi có nói cô có cần gì hãy gọi anh.
Nhưng anh không để lại cách thức liên lạc, hiện tại cô cũng không dám đi ra ngoài thì làm sao gọi anh bây giờ đây?
Nhã Quỳnh sợ hãi đi đi lại lại trong phòng.
Hai tay cô không ngừng bấu víu vào nhau tỏ rõ sự hồi hộp.
Bản thân vừa mới tắm xong, điều hòa trong phòng cũng đang mở mà chẳng hiểu sao mồ hôi lại cứ tuông trào.
Cốc..
cốc..
cốc.
Tiếng gõ cửa lại vang lên nhưng không đều.
Nó cứ vang lên rồi lại ngắt quãng rồi lại vang lên.
Cứ mỗi lần như thế là tim cô lại thót lên như thể trào ra ngoài.
Chợt lúc này nhìn thấy điện thoại bàn trên tủ đầu giường.
Nó như một vị cứu tinh khiến cô vội vã chạy qua đó gọi xuống quầy tiếp tân.
Bây giờ đã gần nửa đêm nhưng có lẽ sẽ có người trực ban mà.
Nhã Quỳnh trông chờ người bên đầu dây kia bắt máy là vội vàng gấp rút nói ngay.
– Alô, alô, phòng..
phòng của tôi, phòng 106 dường như có ai đó đang quấy rối bên ngoài.
Cô có thể cho người lên đây kiểm tra giúp tôi được không?
“Dạ quầy tiếp tân sinh ghi nhận ý kiến của quý khách.
Ngay bây giờ tôi sẽ cho người lên đó kiểm tra giúp cho quý khách.
Không biết quý khách còn việc gì muốn yêu cầu không ạ?”
– Không, tôi chỉ cần bao nhiêu đó thôi.
“Dạ xin chào quý khách.”
Cúp máy xong Nhã Quỳnh vội vã trèo lên giường ngồi thu mình vào một góc hồi hộp chờ đợi.
Không biết đã trải qua bao nhiêu phút, nhưng cô đã không còn nghe thấy tiếng động gì bên ngoài nữa.
Lát sau cửa phòng cô lại có tiếng gõ.
Nhưng lần này lại có kèm theo tiếng nói của bảo vệ khách sạn thông qua bộ chuông cửa thông minh.
Nghe được âm thanh an toàn cô liền chạy ra mở cửa.
– Sao rồi, mấy anh kiểm tra có thấy chuyện gì lạ không?
Bên ngoài là hai người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ.
Trông họ vẫn còn trẻ khoảng trên dưới 30 tuổi.
Trên tay ai nấy cũng cầm dùi cui và bộ đàm liên lạc nội bộ.
Nghe cô hỏi một người đứng gần cô nhất liền trả lời.
– Chúng tôi đã kiểm tra như lời cô đã ý kiến đóng góp với quầy tiếp tân.
Nhưng ngoài này vẫn yên tĩnh và không có chuyện gì lạ cả.
Tất nhiên cũng không có người lạ nào xuất hiện ở đây vào giờ này.
Hay cánh cửa của cô có vấn đề gì đó rồi cũng nên.
Cô có thể cho chúng tôi vào kiểm tra cửa giúp cô hay không?
Thực sự bên ngoài này không có gì bất ổn thì có lẽ cánh cửa đã gặp vấn đề trục trặc gì đó thật rồi.
Đây là khách sạn lớn nhất trong thành phố, tất cả đồ dùng ở đây đều được lắp ráp bằng trang thiết bị cao cấp nhất.
Ngay cả cánh cửa này cũng được thiết kế không biết bao nhiêu là đồ điện tử, nhất là ổ khóa điện tử này.
Nếu cô không mở cửa thì chẳng có ai có thể mở được nó.
Chính vì vậy việc nó gặp vấn đề trục trặc thì cũng có thể hiểu được.
– Vậy phiền anh vào trong kiểm tra giúp tôi.
Xong việc rồi tôi sẽ hậu tạ hai anh.
– Không có gì, đây chỉ là nhiệm vụ chúng tôi cần phải làm mà thôi.
Hai người bảo vệ đi vào trong, Nhã Quỳnh cũng an tâm vì đây là nhân viên của khách sạn nên không mảy may nghi ngờ gì.
Mọi thứ đã xong, cánh cửa lại đột ngột đóng sầm lại trong sự hoang mang đến ngỡ ngàng của cô.
– Tôi chỉ nhờ mấy anh kiểm tra cửa thôi mà.
Không cần nhất thiết phải đóng cửa như vậy đâu.
Để tôi mở ra lại.
Hai tên bảo vệ bây giờ đã thay đổi sắc mặt trái ngược với lúc nãy.
Nhận ra điều bất ổn thật sự cô bán sống bán chết muốn chạy đến mở cửa cho bằng được.
Nhưng hai tên đó đã kịp kéo cô vào trong rồi ném cả người cô lên giường.
– Cô muốn đi đâu, chẳng phải tối nay là đêm động phòng của cô sao? Chúng tôi đến phục vụ cô rồi còn gì?
Nghe xong mấy lời nham nhở không khác gì của những tên cầm thú kia tim cô lại lần nữa nhồi lên muốn nín thở.
– Mấy người là ai? Tại sao lại nói những lời này?
Một người đàn ông còn lại lúc này mới lên tiếng.
– Tôi nghe nói đêm nay là đêm động phòng của cô.
Ủa, nhưng tại sao tôi lại không thấy chồng cô đâu nhỉ? Hay là tên đần đó ngay cả chuyện này cũng yếu nên kiếm một góc nào đó ngủ trước rồi sao? Vậy thì tiết cho cô quá rồi.
Đêm xuân thanh đáng giá ngàn vàng.
Nếu không có ai phục vụ cho cô thì đúng là một sơ sót lớn.
Chúng tôi vừa hay đến đây phục vụ cho cô thì còn gì tốt bằng đúng không?
– Tránh ra, mấy người mau tránh ra cho tôi.
Nếu còn lại gần thì đừng trách sao tôi không khách khí.
Hai tên bận đồng phục bảo vệ đột nhiên cởi áo ném xuống đất.
Trên miệng ai nấy đều nhoẻn lên nụ cười tà mị gớm ghiếc đến không thể nhìn nổi.
– Cô la cái gì mà la.
Khách sạn này là khách sạn hiện đại nhất ở đây.
Mà nó đã hiện đại nhất thì cái gì gọi là công nghệ tiên tiến nhất cũng được nó lắp ráp hết rồi.
Mỗi căn phòng ở đây đều có sự cách âm còn hơn cả quán bar.
Cô nhìn xem cánh cửa ngoài kia cũng không ai có thể đột nhập vào được nếu chủ nhân của nó không mở.
Đến lúc này cô mới nhận ra sự ngu dốt của mình.
Hóa ra những tiếng động vừa rồi chỉ để làm cô hoang mang rồi gọi người đến xem xét tình hình.
Và chỉ cần cô gọi người thì chắc chắn bọn chúng sẽ có cớ để vào trong.
Bọn chúng nói đúng, cửa này không ai mở được ngoài chủ nhân của nó.
Và cô chính là người đưa giặc vào nhà.
– Hóa ra mấy người là lợi dụng tôi để mở cửa.
Nói đi, mấy người là ai? Tại sao muốn vào đây hãm hại tôi?
– Ẩy, bọn tôi đã hãm hại em gì đâu? Hai người bọn tôi đến đây là để phục vụ cho em mà.
Chính em đã gọi chúng tôi lên đây rồi còn gì.
Nào đừng để bản thân quá căng thẳng sẽ mất vui đấy.
Cứ thả lỏng đi, tôi sẽ khiến em thỏa mãn.
Nói rồi cả hai tên liền nhào xuống giường.
Nhã Quỳnh hoảng sợ ngồi bật dậy muốn chạy đi.
Một tên đã kịp kéo tay cô đặt nằm lại xuống giường.
Không còn cách nào khác cô đành múa tay múa chân loạn xạ miễn sao thoát được bàn tay gớm ghiếc của hai tên dâm đãng.
– Quốc Đại, Quốc Đại anh có nghe tôi gọi hay không? Anh mau qua đây cứu tôi đi có nghe không? Quốc Đại Anh mau qua đây.
Cứu tôi với, ai đó làm ơn cứu tôi với.
– Hé hé cô cứ việc kêu la đi.
Căn phòng này cách âm rất tốt cô có la khàn họng cũng không ai nghe đâu.
Để sức đó mà vui chơi với bọn tôi đây này.
Thời gian càng ngày càng gấp rút, tôi không thể để bản thân bị hai tên cẩu điên này làm lấm bẩn.
Khi con người ta cận kề cái chết thường thì não họ sẽ được thông sáng bất chợt.
Họ sẽ làm những việc mà lúc bình tĩnh họ không bao giờ dám làm.
Hai tên chẳng khác gì cầm thú này nhìn cô như mèo thấy mỡ.
Lúc này bản thân không thể căng thẳng được cô phải tập trung tìm cách để thoát khỏi chúng.
Cô hít một hơi lấy lại sự bình tĩnh rồi nhẹ giọng như không sợ chúng nữa.
– Được thôi, nhưng mấy chuyện chăn gối ngại ngùng như thế này cần sự thuận ý của cả hai bên.
Nếu ép uổng thì sẽ không thấy thoải mái đâu.
Là vậy đi chúng ta cùng nhau làm nhé.
Hai tên háo sắc đã ngồi hẳn trên giường.
Nghe câu nói vậy chúng bổng dừng lại mọi động tác rồi ngồi yên nhìn cô cười như được mùa.
– Đúng là kẻ khôn thì biết thức thời.
Nếu cô đồng ý ngay từ sớm thì đâu có chuyện gì xảy ra đâu đúng không? Nào chúng ta cùng vui chơi đi.
Đây sẽ là một đêm tuyệt vời của ba người đấy.
Nhã Quỳnh từ từ ngồi dậy với nụ cười gượng gạo trên môi.
Sau khi chuẩn bị xong tư thế cô lập tức đứng dậy.
Một tên cũng nhanh chân nhanh tay đứng lên theo cô.
Nhưng phụp một cái hắn đã phải nằm xuống giường ôm lấy phần hạ bộ của mình lăn lóc khóc thét.
Đá được trúng mục tiêu của một tên, Nhã Quỳnh lật đật nhảy xuống giường rồi chạy ra phía cửa.
Tên còn lại thấy tình hình bị đánh úp bất ngờ liền đứng dậy đuổi theo cô.
Nhã Quỳnh không chạy được bao nhiêu bước thì trên đầu bỗng đau như ai xé từng mảng da thịt.
Tin vừa rồi đã kịp nhảy xuống giường rồi nắm lấy tóc cô giật ngược ra sau khiến cô đau điếng nhăn nhó mặt mày.
Bên phòng bên cạnh, Đặng Quốc Hưng đang trầm mình trước ly rượu đỏ trên tay.
Hôm nay vốn dĩ là đem động phòng của anh hai và Lưu Nhã Quỳnh.
Vậy mà mọi thứ lại đổi thay khi chính mình lại là nhân vật chính đó.
Sự đời thật trớ trêu, kẻ luôn hiền lành lại chịu mọi khổ sở thì lại phải lìa xa cõi đời thật sớm.
Những kẻ ác tâm ác tính thì lại sống mãi với thời gian mà chẳng phải lo cằn cỗi.
Đang thả hồn suy nghĩ thì điện thoại bàn của khách sạn vang lên.
Anh hơi nhíu mày nhìn qua đó rồi cũng đi đến nhấc máy.
“Xin lỗi quý khách vì đã làm phiền vào giờ này.
Nhưng vì anh có yêu cầu với chúng tôi bất cứ động tĩnh gì bên phòng 106 cũng phải đều nói lại với anh.
Chuyện là lúc nãy khách bên phòng 106 có thông báo nghi ngờ có kẻ quấy phiền bên ngoài nên có gọi chúng tôi lên kiểm tra.
Nhưng từ nãy đến giờ tôi đã cố gắng liên hệ lại trên đó để hỏi thăm tình hình và nhờ khách đánh giá sự phục vụ của nhân viên khách sạn thì lại không liên lạc được với cả khách lẫn bảo vệ.
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì trên đó nên muốn báo với anh một tiếng trước.
Chúng tôi đang cho thêm một nhóm người khác lên đó kiểm tra đây ạ.”
– Tôi biết rồi, tôi qua đó xem liền đây.
“Dạ xin cảm ơn quý khách ạ.”
Lúc đặt thêm phòng anh cũng đã nói bản thân là chồng của Nhã Quỳnh.
Đêm đầu tiên anh sợ cô không quen nên mới sang phòng khác thuê.
Có điều anh cũng lấy thêm một thẻ dự phòng bên phòng cô đề phòng chuyện gì đó lúc cô cần giúp đỡ.
Không ngờ lại có dịp để sử dụng thật.
Quốc Hưng vội vã chạy sang phòng 106 sò quẹt cửa đi vào.
Cảnh tượng bên trong khiến anh không khỏi giật mình.
Lúc anh đi rõ ràng chỉ có một mình Nhã Quỳnh.
Khi anh vào đây thì lại có thêm hai người đàn ông lạ mặt lại còn quần áo không chỉnh tề.
Một tên đang nằm lăn lóc trên giường ôm của quý.
Anh thoạt nhìn đã hiểu hắn đã bị chuyện gì.
Còn một tên đang nắm tóc Nhã Quỳnh lôi vào trong mặc cho cô la khóc thảm thiết.
Nhã Quỳnh đang bị lôi kéo vào trong chợt nhìn thấy Quốc Hưng khiến cô lớn tiếng vừa khóc vừa gọi.
– Quốc Đại mau cứu tôi với, mau cứu tôi với.
Tên đang nắm tóc cô thấy mọi chuyện đã bị lộ.
Vốn dĩ định đánh nhanh rút gọn không ai biết bây giờ lại bị phát hiện nên đành đành làm liều.
Thắng một tay nắm tóc, tay còn lại đưa lên siết cổ cô dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía anh.
– Không được qua đây, nếu còn bước tới tôi sẽ giết cô ta.
Quốc Hưng dù lo lắng nhưng cũng không ngốc đến nỗi gấp rút tạo điều kiện cho bọn chúng làm điều gì dại dột.
Anh tiến lại từng bước rồi thản nhiên nói lại.
– Anh cứ thử viết cô ấy xem bản thân mình sẽ gặp hậu quả gì.
Nếu giết người mà không cần ở tù thì từ nãy đến giờ chiếc điện thoại di động trên tay tôi đã đáp thẳng lên đầu anh rồi.
Cần đợi anh dùng cô ấy uy hiếp tôi đâu.
Tên nằm trên giường dường như đã bớt đau nên dần lấy lại bình tĩnh.
Hắn vội chạy qua bàn nhỏ ngay sô pha đập vỡ một nửa bình hoa rồi đi đến trước mặt đồng bọn chỉ tay về mặt anh.
– Mày đừng chơi trò kéo dài thời gian.
Nhìn mày bình tĩnh như vậy chắc lại có người đang đi đến đây rồi đúng không? Mau né sang một bên cho tụi tao ra ngoài.
Nếu không tao sẽ không giết con nhỏ này mà vẽ hoa lên mặt nó đó.
Hắn vừa nói xong thì bình hoa đã vỡ kia cũng đã đáp thẳng lên mặt cô ấn xuống.
Hắn chỉ đang uy hiếp nên lực tay không mạnh.
Tuy vậy nhưng trên mặt cô đã rươm rướm máu.
Nhã Quỳnh cũng cảm nhận được sự đau rát trên má nên càng hoảng sợ hơn.
– Quốc Đại cứu tôi, bây giờ phải làm sao đây?
Quốc Hưng nhìn cô khóc lóc vì hoảng loạn mà tâm tình của mình cũng bất ổn thay.
Nếu để bảo vệ lên đến có lẽ bọn chúng sẽ làm liều mất.
Anh đi tới thêm vài bước bọn chúng cũng thừa dịp đi lùi lại.
– Hai anh bình tĩnh, cũng chỉ là muốn rời khỏi đây thôi có đúng không? Vậy thì lấy tôi làm con tin để ra khỏi đây đi.
Tôi là con trai duy nhất của công ty nước khoáng lớn nhất cả nước.
Nếu tôi có mệnh hệ gì cả nhà tôi sẽ tuyệt tử tuyệt tôn.
Chính vì vậy mạng của tôi có giá hơn cô ấy.
Nếu dùng tôi làm con tin chắc chắn sẽ có lợi để rời khỏi đây hơn là giữ cô ấy lại vướng tay vướng chân.
Như vậy hai tên liền nhìn nhau dò ý qua ánh mắt.
Quốc Hưng chỉ để có thế là bước dài thêm hai bước chụp ngay phần bình hoa đã vỡ trên tay hắn.
Hắn cũng giật mình giằng co ngược trở lại.
– Á, Quốc Đại cẩn thận.
Tên đang nắm giữ liền siết chặt tóc cô hơn.
Cô bị đau nên la oai oái nhưng vẫn lên tiếng kêu anh tránh né nguy hiểm.
Tên cầm bình hoa không hề có võ nhưng tướng tá cũng cao ráo và vạm vỡ.
Hắn liên tục ra những cú tấn công như cố tình muốn lấy mạng anh.
Quốc Hưng chật vật muốn cướp đi hung khí của hắn nhưng lại để bản thân bị thương vài đường trên vai, trên tay và cả trên hàm.
Nhận ra Quốc Hưng không phải là kẻ dễ đánh ngã hắn liền lớn tiếng ra lệnh cho đồng đội.
– Mày còn đứng đó làm gì nữa.
Mau đưa con nhỏ này ra ngoài kia kiếm cách trốn thoát đi.
Ở đây để rồi chết chùm à?
– À ờ tao ra ngoài đó mở đường cho mày ra sau.
Đi thôi con khốn.
Dứt lời, hắn liền kéo cô lách sang một bên cố tình rời khỏi.
Quốc Hưng hai tay đang không ngừng đánh đấm với tên cầm bình hoa.
Lúc thấy cô bị đưa đi lướt qua mình anh liền bỏ mặc tất cả xong đến đá tên đang giữ cô một cái thật mạnh khiến tay hắn cũng phải buông cô ra.
Tên cầm bình hoa được dịp xông đến hướng phần đã vỡ thành đầu nhọn hoắt nhắm thẳng vào Nhã Quỳnh.
Mọi việc diễn ra nhanh đến nỗi anh không còn cách nào khác đành ôm cô vào lòng rồi dùng lưng mình bảo vệ cho cô tránh khỏi nguy hiểm.
Xoẹt
Lưng anh bị cắt một đường thật dài.
Chiếc áo sơ mi màu đen rách toang, ngay lúc đó còn không thấy máu chảy.
Vậy mà chớp mắt một cái máu đã tuông ra như thác đổ.
– Quốc Đại, sao anh lại làm vậy chứ?
Cô lo lắng kêu lên một tiếng rồi ôm chặt lấy anh.
Hai tên đốn mạc kia lúc này không còn tấn công nữa.
Bọn chúng nhân lúc Quốc Hưng không còn khả năng phản kháng liền bỏ chạy ra ngoài vì nghĩ đã xảy ra án mạng.
Nhưng thật không may vừa chạy đến lối thoát hiểm thì bảo vệ cũng kịp đuổi đến.
Quốc Hưng dù bị thương, mất máu nhiều và nhanh đến nỗi mắt anh cũng hoa lên.
Thế nhưng vòng tay vẫn nhất quyết ôm chặt lấy cô cho đến khi mọi tiếng động trở lại một vẻ im lặng.
Đôi tay Nhã Quỳnh cứ luống cuống, vừ muốn ôm chặt anh hơn nhưng lại lo sẽ đụng đến vết thương khiến anh đau lên thêm.
Nhưng ngoài việc ôm anh ra cô cũng hoảng đến chẳng biết nên làm gì bây giờ.
– Anh sao rồi, Quốc Đại, anh thấy làm sao rồi.
Có ai không làm ơn cứu người đi.
Ở đây có người bị thương rồi, ai đó mau vào đây giúp tôi đi.
Quốc Đại dần buông lỏng tay, trượt dài theo người cô ngồi xuống đất.
Tuy nét mặt vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt vẫn rất kiên định nhìn cô gái đang vì lo lắng cho mình mà khóc nấc.
– Em không sao chứ?
Nhã Quỳnh khóc đến không kịp thở, đôi tay cô bây giờ toàn là máu của anh.
Nhìn anh mặt mày xanh ngắt cô lại càng khóc nghẹn ngào thêm.
– Tôi không sao hết.
Sao anh lại ngốc như vậy chứ? Lỡ như anh có chuyện gì thì tôi biết phải làm sao? Anh ráng lên, tôi gọi người đưa anh đến bệnh viện đây.
– Tôi không sao, chút vết thương nhỏ này không thể lấy mạng tôi được.
Em khóc cái gì chứ?
– Anh bị điên sao, mất máu nhiều anh sẽ chết thật đó.
Nói xong cô liền đứng lên chạy ra ngoài rồi hô hoán xung quanh.
– Có ai không làm ơn vào đây giúp tôi với.
Ở đây có người bị thương nặng lắm cần được đi cấp cứu ngay.
Có ai không làm ơn vào đây giúp tôi.
Cô chạy thẳng lại phía camera ở gần cuối đường rồi nhìn vào đó vừa kêu cứu vừa huơ tai múa chân loạn xạ.
Quốc Hưng bên trong phòng nghe cô cầu cứu mọi người mà thấy trong lòng có chút xáo động.
Từ nhỏ đến lớn không biết anh đã bị thương do bạn bè và người thân ức hiếp bao nhiêu lần.
Nhưng chưa một lần nào có ai thương xót cho những giọt máu anh phải đổ ra.
Chỉ có lần này, duy nhất một lần này có một cô gái xa lạ như cô khóc lóc đến nghẹn giọng chỉ vì lo lắng cho anh.
Bất giác trên gương mặt đầy khối hàn băng kia cong lên một đường hoàn mỹ..