Tu hành chính là nhàm chán khô cằn như thế, Lý Ngọc đã không biết tấn công vào đó bao nhiêu lần, nhưng bức tường cao đó vẫn như trước không có dấu hiệu bị phá vỡ, thậm chí đến rung chuyển một chút cũng không có.
Mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu, Lý Ngọc dự định đầu tiên quay trở về trong Quan ăn cơm trước, mà bên cạnh bất ngờ truyền đến một tiếng gầm vui vẻ.
Tiếng gầm này Lý Ngọc rất quen thuộc, hắn mở mắt ra, nhìn thấy con hổ trắng nhỏ đó từ phía xa lao đến, nó khẽ nhảy một cái, đã bật lên trên tảng đá, cái đầu nhỏ cọ cọ vào người Lý Ngọc.
Lý Ngọc ôm nó vào trong lòng, không nhịn được vuốt vuốt, sau khi nghề nghiệp gián điệp kết thúc, hắn đã từng nuôi một con mèo nhỏ tên là Tiểu Bạch, làm nơi gửi gắm tình cảm, con hổ nhỏ này đúng là lớn một chút, nhưng cảm giác tay tốt hơn.
Thoải mái lăn một vòng ở trong lòng Lý Ngọc, con hổ trắng nhỏ nhảy lên nhảy xuống trên tảng đá, nhìn về phía phương hướng nào đó, lắc đầu với Lý Ngọc.
Không ngờ được nó sẽ làm ra hành động giống con người như thế, Lý Ngọc sững người một lúc, không dám tin nói: “Ngươi muốn ta đi với ngươi?”
Con hổ trắng nhỏ cũng không quan tâm Lý Ngọc có hiểu ý của nó hay không, chạy về phía bụi cây phía trước, chạy được mấy chục nước, còn quay đầu lại nhìn Lý Ngọc, lắc đầu lần nữa, ra hiệu hắn đi theo.
Lý Ngọc hứng thú dâng lên đi theo nó, vì thế đã biến thành con hổ trắng nhỏ chạy trên mặt đất, hắn bay ở phía sau, không bao lâu sau, một hổ một người đã đến bên một cách đá.
Lý Ngọc có chút khó hiểu, thấp giọng nói: “Ngươi dẫn ta đến đây làm cái gì?”
Ở trên vách núi này, Lý Ngọc phát hiện ở đây có chút kỳ quái, trong phạm vi mười dặm dưới chân hắn, trơ chọi trống hoác, không có một cái gì, nhưng mà bên ngoài mười trượng, cây cỏ lại um tùm, vô cùng tươi tốt.
Lúc này, hắn mới phát hiện, con hổ trắng nhỏ này đang đứng ở bên vách núi, lắc lắc đầu ra hiệu đối với Lý Ngọc.
Dường như bên dưới vách núi có thứ gì đó.
Lý Ngọc đi đến vị trí của nó, ánh mắt nhìn xuống dưới vực sâu, chỉ nhìn thấy bên dưới vách núi, trên một tảng đá nhô cao, mọc ra một vật cả người màu đỏ, giống một loại cây ngắn nào đó, bên trên ngọn chỉ có một quả màu đỏ rực nhỏ bằng nắm tay.
Khi nhìn thấy quả này, đầu tiên Lý Ngọc sững ra một lúc, tiếp đó kinh hỉ nói: “Quả Chu!”
Lý Ngọc từng làm dược đồng mười năm, đối với loại thực vật này đều rát quen thuộc, liếc mắt nhìn đã nhận ra, cây mọc ở dưới vách núi, tên là “quả Chu”, là một lại linh dược hiếm thấy, có thể nói là một quả khó cầu, không chỉ người phàm yêu cầu mua với giá cao, đến ngay cả Côn Luân cũng có nhu cầu.
Quả Chu người phàm ăn vào có thể tăng thêm tuổi thọ, sau khi chuyện chế thành đan dược, có thể làm tăng thêm pháp lực của người tu tiên, một viên quả Chu trăm năm, giá thu mua của Bạch Vân Quan chính là năm trăm linh tệ một quả.
“Gầm gầm…”
Con hổ trắng nhỏ không ngừng gầm lên, Lý Ngọc nhìn vào mắt nó, từ bên trong đọc ra được một số thông tin, điều này khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc.
“Đây là… cho ta!”
Trong con mắt to của con hổ lóe lên ánh sáng lanh lợi, trong lòng Lý Ngọc kinh ngạc, con hổ nhỏ này có linh trí rất cao, hắn chưa bao giờ gặp được động vật nào có ánh mắt như thế nào, lẽ nào viên Tụ Khí đan lần trước, khiến cho nó mở ra linh trí?
Nó đây là đang báo đáp ân tình của mình?
Nhìn ánh mắt vô cùng linh động của hổ trắng nhỏ, trong lòng Lý Ngọc có chút áy náy.
Dù sao lần trước viên Tụ Khí đan đó, hắn là ẩn giấu ý định xấu, coi hổ trắng nhỏ là người thử thuốc.
Rõ ràng hổ trắng nhỏ không biết điểm này, nó phát ra tiếng gầm thấp, không ngừng thúc giục Lý Ngọc.
Lý Ngọc bật người bay xuống, hái quả Chu đó mang lên, quả Chu rời khỏi thân cây, cây quả Chu đó cũng dần dần khô héo, cuối cùng hóa thành cát bụi, theo gió bay đi.
Một cây quả Chu, cả đời chỉ kết ra một quả Chu, là kết tinh tất cả linh khí của nó, quả rời khỏi cây, cây cũng sẽ khô héo.
Linh quả ở trong tay truyền đến từng trận nhiệt lượng, trong lòng Lý Ngọc nóng lên, năm trăm linh tệ, điều này đối với hắn mà nói là một món tiền lớn, có thể đổi được rất nhiều thứ từ chỗ Tôn trưởng lão, bao gồm cả bùa chú phòng thân, pháp khí, sau này cũng có thể thử những nhiệm vụ cao cấp hơn một chút.
Trong lòng Lý Ngọc vừa mới xuất hiện ý nghĩ này, chỉ cảm thấy lồng ngực hơi nóng lên, tiếp đó quả Chu ở trong tay khô héo dần đi với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, nó hóa thành một luồng nhiệt lưu, chảy vào ấn ký lư hương ở trước ngực.
“Ôi trời…”
Lý Ngọc ngây người đứng tại chỗ, mở to mắt nhìn linh quả ở trong lòng bàn tay hóa thành bột phấn.
Trong lòng hắn vô cùng tức giận, buột miệng nói: “Đừng mà, ôi trời, linh tệ của ta!”