Vì sinh mạng thứ hai không dễ có được này của bản thân, vẫn là nên cẩn thận một chút thì hơn.
Lý Ngọc lấy ra một viên đan dược trắng nõn óng ánh, trong lòng thầm nghĩ, có cần tìm cái thứ gì đó, để giúp mình thử thuốc không đây?
Trong đầu hắn xuất hiện một cái tên, đương nhiên là Khương Ly.
Không có cách nào cả, ai bảo hắn ta là người bạn duy nhất của hắn ở Bạch Vân Quan chứ?
Suy nghĩ này chỉ vừa mới thoáng qua trong đầu, rất nhanh đã bị Lý Ngọc phủ định.
Cha mẹ của Lý Ngọc mất sớm, ở thế giới này, hắn chỉ có một người bạn là Khương Ly, miễn cưỡng cũng xem như là người thân thiết nhất, Khương Ly có chuyện tốt gì đều nhớ đến hắn, để Khương Ly làm con chuột bạch, khó tránh khỏi có chút không phải là con người…
Lý Ngọc suy nghĩ một chút, đứng dậy rời khỏi phòng.
Một lúc sau, Bạch Vân Quan, hậu sơn.
Bạch Vân Quan nằm ở nước Trần, hậu sơn chính là dãy núi Bạch Vân kéo dài hàng trăm dặm, núi sâu thẳm, có rất ít dấu tích của con người, ngoại trừ người tu hành đi vào núi tìm kiếm linh thảo linh dược ra thì chỉ có một vài con thú hoang dã.
Lý Ngọc không hề đi sâu vào trong núi, nghe nói sâu trong núi còn có yêu vật sinh ra linh trí, biết hấp thu linh khí của đất trời, hắn bây giờ đối phó với một vài dã thú còn tạm được, gặp phải yêu vật, chỉ xứng làm thức ăn.
Đan dược yêu nữ Ma giáo đưa cho, cần phải thử trước một chút, tối ngày hôm qua Lý Ngọc dày mặt xin thêm hai viên, mục đích chính là ở đây.
Đối tượng để thử đan dược tốt nhất, đương nhiên là người, tiếp đó là động vật kích cỡ lớn có thể hình giống với con người, ví dụ như hổ, báo, sói, kém nhất, bắt mấy con hươu cũng miễn cưỡng dùng được.
Có điều, vận khí của Lý Ngọc không hề tốt, đi lang thang khắp sơn cốc hơn nửa canh giờ cũng chỉ bắt được một con gà rừng, một con thỏ, nếu như dùng bọn chúng để thử đan dược, cho dù đan dược không có vấn đề, bọn chúng cũng sẽ bị linh khí mạnh mẽ chứa trong đan dược làm cho no đến nổ tung mà chết.
Vừa đúng lúc Lý Ngọc cũng đói rồi, hắn đi đến một khe suối nhỏ trong sơn cốc, thành thục xử lý hai con thú rừng, rồi đi nhặt một chút củi lửa, búng tay một cái, một ngọn lửa từ trong hư không xuất hiện, không bao lâu sau, trong không khí truyền ra mùi vị thịt nướng.
Hỏa Cầu thuật dùng để nướng thịt thú rừng vô cùng thuận tiện, đáng tiếc không có thì là và ớt, Lý Ngọc chỉ có thể dùng tạm như thế, hắn xé một cái đùi thỏ, vừa đưa đến bên miệng, còn chưa kịp cắn miếng nào, đột nhiên bụi cỏ ở trước mặt rung chuyển một chút.
Tiếp theo, một cái đầu từ trong đó thò ra ngoài.
Đó là một con mèo lớn, trên đầu có hoa văn đen trắng đan xen, một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cái đùi thỏ ở trên tay Lý Ngọc, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng, nhưng cũng có chút phòng bị và sợ hãi.
Lý Ngọc nhìn con hổ ở trong bụi cỏ, đầu tiên là giật mình, tiếp đó theo bản năng sờ xuống eo, có điều rất nhanh hắn đã yên tâm.
Tuy không có súng, nhưng hắn cũng không phải là Lý Ngọc lúc trước, đừng nói trước mắt chỉ là một con hổ con, cho dù là một con hổ trưởng thành, hắn cũng ứng phó được.
Nhìn thấy vẻ khát vọng ở trong mắt của con hổ, Lý Ngọc trầm mặc một lúc, sau đó tiện tay ném cái đùi thỏ qua đó.
Con hổ nhỏ nhào lên không trung, từ trong bụi cỏ nhảy ra ngoài, chính xác bắt được cái đùi thỏ đó, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến, chỉ sau mấy giây, cái đùi thỏ đã biến mất.
Sau đó, nó dùng ánh mắt hừng hực nhìn về phía Lý Ngọc, sự phòng bị và sợ hãi ở trong mắt đã biến mất không ít.
Lý Ngọc không hề do dự, lại xé tiếp một cái đùi thỏ ném đến đó, có điều, rõ ràng hai cái đùi thỏ không thể khiến cho một con hổ đang vô cùng đói thấy thỏa mãn, khi nó lại lần nữa nhìn về phía Lý Ngọc, Lý Ngọc dứt khoát ném cả con gà rừng, và nửa con thỏ còn lại qua đó.
Sau khi ăn xong gà rừng và thỏ, con hổ nhỏ đó lại chậm rãi đi đến bên dòng suối, đưa đầu lưỡi hồng nhuận ra, liếm dòng nước suối trong mát thanh ngọt, sau đó bò ra bên dòng suối, dùng ánh mắt lười biếng mà thư thái nhìn Lý Ngọc.
Lúc này, Lý Ngọc lại lần nữa vươn tay, trong lòng bàn tay hắn, một viên đan dược màu trắng sữa phát ra ánh sáng mê người ở dưới ánh nắng mặt trời.
Từ khi Lý Ngọc lấy ra viên Tụ Khí đan, trong không khí cũng bắt đầu tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt của đan dược, vốn dĩ con hổ nhỏ còn không để ý, một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên nó hít hít cái mũi, sau đó tinh thần phấn chấn, từ mặt đất bò lên, nhìn chằm chằm vào viên đan dược trong tay Lý Ngọc, chậm rãi đi đến từng bước từng bước.
Lý Ngọc búng ngón tay, viên đan dược đó vẽ một vòng cung ở trong không trung, chính xác rơi vào trong miệng con hổ nhỏ.