Vừa rồi lúc chạy trốn, Diệp Xu cảm nhận được sự lợi hại của thân thể này, quả nhiên là thân thể của người luyện võ công, chạy nhanh như chim bay, vô cùng nhẹ nhàng, hai tai cũng vô cùng thính, rất nhiều âm thanh nhỏ bên ngoài đều nghe thấy.Diệp Xu chưa vui được bao nhiêu lâu thì mặt xị xuống, bởi nàng cảm giác được phía sau lưng có bất thường, tám phần là nam chính Mộ Dung Dật theo đến.Lúc tình tiết trong truyện đến đây, võ công của Diệp Xu vẫn còn cao hơn Mộ Dung Dật.
Mộ Dung Dật bây giờ chỉ là chim non ở trong phái Hoa Sơn ba năm mà thôi, chưa gặp kỳ ngộ gì vì vậy cho dù hắn ta là kỳ tài luyện võ, thiên phú hơn người, nhưng bởi vì thời gian luyện võ công ngắn nên căn bản không thể so sánh được với nguyên chủ từ nhỏ đã được ‘phụ thân’ cao thủ tận tâm bồi dưỡng.Vấn đề là mặc dù thân thể này có quán tính trước đó nhưng Diệp Xu lại không kế thừa ký ức của nguyên chủ vì vậy gặp chiêu gì phải dùng chiêu pháp nào phòng ngự và phản kích, nàng hoàn toàn không biết.
Nên cho dù bây giờ nàng không bị nội thương, Diệp Xu vẫn hơi lo lắng mình đánh không lại Mộ Dung Dật.Giữ mạng là quan trọng nhất, Diệp Xu không muốn mạo hiểm, nàng phải chạy, dù sao thì với tốc độ của nàng, Mộ Dung Dật chắc sẽ không đuổi kịp.Diệp Xu tiếp tục chạy, nhảy qua tường, xuyên qua lùm cỏ, lòng vòng nửa ngày không ngờ cái đuôi bám theo sau lưng nàng hoàn toàn không có ý từ bỏ.
Xem ra hôm nay Mộ Dung Dật hạ quyết tâm phải ‘giậu đổ bìm leo’ phế bỏ nàng để đi tranh công trước mặt nữ thần của hắn ta.Thực ra hành động như vậy cũng có thể hiểu được, nhân vật nam chính trong nguyên tác xuất thân lưu manh, mặc dù có lòng nghĩa hiệp nhưng làm việc không từ thủ đoạn.
Nửa tháng trước nguyên chủ gài bẫy suýt chút nữa hại chết nữ chính, lúc này Mộ Dung Dật muốn dùng hết khả năng báo thù cho nữ thần của hắn ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý.Diệp Xu khổ mà không nói nổi cũng không thể trách hắn ta, nàng chỉ có thể oan ức bản thâm âm thầm rơi hai hàng nước mắt.
May mà trong quá trình nàng chạy trốn, nàng rốt cuộc nắm được cách vận dụng khinh công, thành công ẩn mình trên mái hiên, cúi đầu dùng ánh mắt nhìn Mộ Dung Dật vội vã chạy qua.Diệp Xu đợi một lúc lâu thấy người không trở lại thì yên tâm nhảy khỏi mái hiên vỗ ngực thở phào một hơi.Bây giờ có lẽ nàng đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm rồi, ha ha…Ầm.Cửa phòng phía bên phải người đột nhiên bị mở ra.Một bóng người từ trong phòng tối đột nhiên lảo đảo chạy ra, nam tử này mặc một bộ y bào màu trắng phức tạp, mái tóc đen dài, đôi mắt tĩnh lặng như nước, lúc đi đường nhẹ nhàng không tiếng động lại khiến người ta không thể nào bỏ qua.Diệp Xu mượn ánh trăng bắt trúng hình ảnh trên cổ áo hắn có một bông hoa mai thêu chỉ vàng.Trong đầu của Diệp Xu giống như vừa có bom nổ, lông tơ khắp người dựng hết cả lên.Cả Võ Lâm này chỉ có một người có tư cách dùng hoa mai vàng, chính là Cung chủ Thăng Dương cung.Vị chủ nhân này chính là đại ma đầu của Võ Lâm, lúc mười ba tuổi đã đánh khắp thiên hạ không có ai là địch thủ, nghe nói tất cả người trên giang hồ từng gặp hắn đều đã chết hết, vì vậy không có ai biết rốt cuộc dáng vẻ của hắn như nào.Trong sách rõ ràng hắn chỉ là truyền thuyết, hắn chỉ sống trong lời nói của người khác, hắn chưa từng xuất hiện..