Chương 25
Cuộc đời tôi lại quay trở về những ngày tháng nản oải, ngoài việc cá độ với đám anh em, thời gian còn lại tôi chỉ còn biết đợi đến đêm về có điện thoại gọi của Diệp Tử.
Đương nhiên tôi cũng đã nghĩ phải đi kiếm việc làm, nhưng mỗi ngày trôi đi, người đã lười, tâm trí cũng chẳng thèm động đậy.
Một đêm nọ làm tình với Diệp Tử xong, tôi miết ngón tay mình lên làn da mềm như xa-tanh của em, thầm thì hỏi: “Diệp Tử ơi, anh muốn hỏi em một việc, nhưng nếu đây là việc bịa đặt, em đừng tức giận.”
“Nói đi!” Diệp Tử hơi ngẩng mặt lên nhìn tôi, dáng vẻ chờ đợi.
“Cái này…cái ấy…cái đó ấy…”
“Cái gì là cái gì? Không có chuyện gì chứ? Làm sao? Nói đi…bảo sao không nói…” Diệp Tử cù cù nách tôi, tôi vừa tránh vừa cố tóm lấy bàn tay xinh của em.
“Thôi thôi thôi anh nói anh nói….Anh muốn hỏi em, rốt cuộc em và Tiểu Ngọc có…Bọn em đã từng…thử như thế…cái ấy…có không?”
“Cứ ấp a ấp úng, Tiểu Ngọc nói gì với anh rồi?”
“Đâu có nói gì đâu, có lẽ cô ta nhỡ miệng…Dù thế nào thì chắc là cô ta có ý nói quan hệ của hai người không bình thường lắm, nhưng anh không tin…Anh muốn nghe chính em nói.”
“Ôi không…à ừ, hóa ra anh nói tới việc đó…Càng hay, nó đã nói thì anh cứ tin nó một lần đi.”
“Là thật hả em?”
“Đúng đấy, em không phủ nhận…”
***
Đến Đá quý trần gian chưa được bao lâu, Diệp Tử và Tiểu Ngọc trở thành những người bạn tốt.
Hoặc nên nói thế này, từ cái lúc Diệp Tử mặc một chiếc váy đen lần đầu tiên lên sân khấu tại Đá quý trần gian, Tiểu Ngọc đã để ý cô.
Tiểu Ngọc dồn hết sự chú ý, ánh nhìn, quay cuồng theo thân thể múa may của Diệp Tử, vũ nữ nổi bật hơn hết đám múa phụ họa xung quanh.
Hôm ấy Diệp Tử cùng 2 cô gái nữa đến xin việc, nhưng có lẽ quan hệ giữa họ chỉ ở mức bình thường, họ nhanh chóng phân khai ai bận việc người ấy.
Diệp Tử là tất cả những gì một người có thể săn kiếm, đôi mắt ấy là đôi mắt bất kỳ cô gái nào lần đầu đến làm ở Đá quý trần gian đều có, lạc mất và bơ vơ. Cái thần lạc mất bơ vơ hiện lên trên gương mặt thanh khiết của Diệp Tử dập dờn như sóng, trong nháy mắt như tia chớp đánh xoạc tâm can Tiểu Ngọc.
Có thể theo cách nghĩ của người bình thường, sở thích của Tiểu Ngọc khá rộng rãi.
Cô yêu tất cả những thứ đẹp đẽ, bao gồm đàn ông và đàn bà.
Tuổi trẻ kỳ diệu, có thể buông theo lạc thú, có thể tiêu xài thanh xuân.
Nhưng lần đầu tiên gặp Diệp Tử, Tiểu Ngọc không hề nảy lòng ham muốn, cô chỉ thấy rằng người đàn bà ấy quá đẹp.
Tiểu Ngọc chủ động bắt chuyện với Diệp Tử, còn bảo cho Diệp Tử biết nhiều việc cần phải chú ý khi làm ở đây, ví dụ kia là ông chủ, đây là quản lý, chỗ đỡ là bảo vệ đừng bỡn cợt, khách chơi kia boa nhiều lắm…vvv và vvv
Vào thời điểm ấy Diệp Tử không ngờ được rằng, người đẹp xương xương gầy gầy mắt sắc mày thanh đứng trước mặt sẽ đóng diễn vai gì trong cuộc đời sau này của mình, hay nói đúng hơn cô gái mang tên Tiểu Ngọc sẽ thay đổi cuộc đời Diệp Tử.
Tiểu Ngọc là kiểu con gái điêu sảo, có thể vì phải sớm bước vào đời làm nên thứ tính cách ấy, cô ta không tin tưởng bất kỳ ai.
Không giống như những gái làm tiền trong Đá quý trần gian hoặc gái nói chung, cô không quá để ý đến chuyện tiền bạc, cô có thể lên giường cùng một người mình tự dưng thấy thích, thậm chí có thể tiêu tiền vì họ.
Dĩ nhiên, cô ta không từ chối tiền đâu, lần ấy của Lý Hải Đào là ca ngoại lệ.
Ngay từ đầu Tiểu Ngọc cảm thấy Lý Hải Đào đúng là loại người mà cô thích, vì thế cô mới dìu anh về nhà riêng vào cái ngày mà anh say xỉn. Điều khiến cô ta ngạc nhiên chính là, không ngờ sáng hôm sau Lý Hải Đào vẫn muốn “thanh toán hóa đơn”, lại còn lén lút “thanh toán”.
Tiểu Ngọc chợt thắt lòng bởi cái kiểu rụt rè ấy, một cảm giác không thể nói ra.
Đàn bà là như vậy, hay bị động lòng bởi một số nghĩa cử hoặc thần thái của đàn ông, khi đó Tiểu Ngọc đột ngột hiểu ra rằng Lý Hải Đào chính là người đàn ông mà cô muốn kiếm tìm cả cuộc đời.
Trẻ trung, tử tế, có nền móng kinh tế, có sự kiên nhẫn đáng nể, thậm chí làm tình nhân rất thỏa mãn trên giường.
Thế nhưng, hình như Lý Hải Đào đã để mắt đến Diệp Tử.
Chính điểm này ngược lại càng làm Tiểu Ngọc không thể từ bỏ, Diệp Tử là con đàn bà xinh đẹp, nhưng không thể điều gì tốt đẹp cũng đến với nó chứ? Tiểu Ngọc không hề biết rằng trước đó Diệp Tử và người trong mộng của cô đã qua một đêm với nhau.
Vì thế, Tiểu Ngọc đã thề với lòng mình, bất chấp ra sao cũng phải ngăn không cho chúng nó ngủ với nhau.
Hai người này đều đã từng gần gũi về xác thịt với Tiểu Ngọc, cô ta chủ quan cho rằng, chỉ cần ngăn cản không cho chúng lên giường, thì cô ta vẫn còn một cơ hội lớn.
Lý Hải Đào ở trên giường là một người đàn ông khiến đàn bà phải lưu luyến, làn da non trẻ, thân thể khỏe mạnh, sự nhiệt tình xâm chiếm, lại còn những kỹ thuật tân mới làm đàn bà rung động, mà Diệp Tử, con đàn bà quyến rũ ấy…
*
**
Hôm ấy Diệp Tử nốc vào hai hớp rượu đỏ rắc muối, người hơi tây tây. Cô nhảy với Tiểu Ngọc lả lướt quyến rũ như một con hồ ly tinh.
Diệp Tử không uống được rượu, có thể liệt vào hạng người đến một giọt cũng không uống được.
Có những lúc Diệp Tử tiếp khách ở KTV (quán Karaoke), đụng phải loại hơi lỗ mãng hoặc khách Đài Loan thô bạo không thể từ chối, cũng không thể lừa đổ rượu đi, nhiều lần như thế Tiểu Ngọc và Ức Đình phải đến giải vây, nếu hai người này không có ở đấy, Diệp Tử chỉ còn cách nhả nhớt kích tình thích, mồm miệng đầy câu “Anh hai ơi”, nài nỉ cho đến khi đối phương mềm lòng.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Tử rất ít tiếp khách ở KTV.
Thây kệ tiếng nhạc disco xập xình, Tiểu Ngọc ghé sát tai Diệp Tử thầm thì: “Lát nữa hết việc rồi nhỉ? Đi ăn đêm nhé?”
“Không đi đâu, chóng mặt….”
“Thôi đừng nhảy nữa, qua nhà tớ đi, chỗ tớ có đồ ăn, còn có thuốc giải rượu…”
Về đến nơi, Tiểu Ngọc giúp Diệp Tử mở nước tắm: “Muốn ngâm bồn một lát không? Ngâm bồn sẽ dễ chịu hơn đấy, khiếp, uống như hũ chìm.”
Diệp Tử lảo đảo quay người đi vào phòng tắm. Tiểu Ngọc rót cho cô một cốc nước, rồi mở VCD bật một đĩa phim tình cảm.
Tắm xong Diệp Tử bước ra, trên mình mặc độc một cái quần lót.
Gần như là lần đầu tiên Tiểu Ngọc nhìn thấy toàn bộ cơ thể trần truồng của Diệp Tử, cùng là đàn bà, mà cách biệt quá lớn.
Vì say rượu nên cả người Diệp Tử đỏ hồng lên, hệt như một nhành hoa sen thơm ngát nhô ra từ mặt nước, cơ thể hấp dẫn của Diệp Tử đã trở thành nổi tiếng, vai rộng eo thon mông chắc nở, đến khuôn ngực cũng chúm chím tươi đầy, có nhiều kẻ bàn tán, giả dụ Diệp Tử cao thêm vài phân nữa thôi, cô ắt sẽ trở thành người mẫu hoàn hảo nhất thế giới.
Diệp Tử lờ đờ nhìn Tiểu Ngọc, thều thào: “Đồ đểu! Đêm khuya khoắt còn xem cái gì đấy? Tớ muốn ngủ, cậu vặn nhỏ tiếng lại đi.”
Tiểu Ngọc vặn to tiếng hơn, căn phòng đầy ứ những âm thanh rên rỉ phát ra từ đĩa phim tình cảm.
Diệp Tử ngẩng đầu lên ngó nghiêng cười cười: “Cái gì đấy, hoạt động cái gì mà ồn ào thế?”
Trên màn hình có 5 cô gái, lắc qua lắc lại trong mớ hỗn tạp, Diệp Tử hoa mắt, chỉ thấy loang lổ những lõa thể cao to ngập mông ngập ngực, chẳng thể phân rõ cái nào ra cái nào.
Diệp Tử đang căng mắt cố nhìn rõ đâu là ngực đâu là mông, bàn tay mềm mại của Tiểu Ngọc đã trườn lên đôi vai trần…
Tiểu Ngọc thỏ thẻ: “Bé bỏng ơi, “chồng” em đây, nói với tôi em là của tôi…”
Mãi tới sau này bỗng chốc hồi tưởng lại giờ phút ấy Diệp Tử không hiểu nổi vì sao khi đó đến một chút tỏ ý chối từ cô cũng không có, phải chăng trong xương cốt đàn bà có bản năng phóng đãng.
Diệp Tử vẫn thú nhận, khoái cảm lên giường với đàn ông và khoái cảm lên giường với đàn bà không giống nhau, sự mỏng mượt nguyên mịn của phụ nữ là thứ đàn ông mãi mãi không có khả năng học được.
Cánh tay mảnh dẻ của Tiểu Ngọc, mùi quyến rũ riêng của thân thể đàn bà, đầu lưỡi ướt mềm…tất cả đều hằn lên trí nhớ của Diệp Tử, nhưng cùng lúc cô cũng ý thức ra rằng Tiểu Ngọc là một người ham dục cực mạnh, có những lúc thấy rõ được cả lửa lòng ham muốn bốc cháy trong đôi mắt Tiểu Ngọc.
Ký ức cũng chỉ là ký ức, từ đó đến giờ, Diệp Tử thận trọng tránh né cùng Tiểu Ngọc nằm chung một giường. Đàn bà là đầm nước, không chỉ chảy ra với đàn ông, 5 từ này còn đúng giữa đàn bà với đàn bà.
ẤY LÀ LẦN DUY NHẤT.
Diệp Tử thề rằng, đó cũng là lần duy nhất cuối cùng.
Con người đều có lòng ham muốn, nhưng không thể lao đầu vào chốn ngập ngụa, Diệp Tử không phải kẻ ngu ngốc, cô biết giới hạn của buông thả và kiềm chế.
*
**
Tôi mở mắt thao láo nhìn vào một khoảng không, Diệp Tử đã không hề dấu diếm việc này, nếu em phủ nhận, tôi nghĩ tôi sẽ không thể tin nổi lời của riêng TIểu Ngọc.
Chẳng nhẽ em không sợ tôi…?
Thực tế cũng chẳng có gì, Diệp Tử hút hồn người như thế, ai cũng yêu em là điều có thể hiểu được. Chỉ là sự thành thật và tình cảm của người con gái này, làm tôi có đôi chút ngạc nhiên.
Trong lòng tôi không hề gợn ý trách móc em, có lẽ bởi vì em quá thẳng thắn, thành thực, cũng có thể bởi vì tôi yêu em quá rồi, tóm lại, khi sự việc mà tôi rất tò mò rối trí được cởi bỏ mặt nạ, tất cả đều lột trần ra trước mặt tôi, tôi thấy thanh thản nhẹ nhõm.
“Đang nghĩ gì thế anh yêu? Có phải anh thấy…ghê em rồi?” Diệp Tử nhổm dậy chui tọt vào lòng tôi, nhỏ nhẹ hỏi.
Từ bé tôi đã có óc phán đoán phong phú, rồi 4 năm ở trường quân sự nuôi tôi thành kẻ có sức vóc, nếu cái việc đó có để lại di chứng gì, thì chỉ có thể nói: đêm nay nó trở thành dược phẩm điều chế bôi trơn cho tôi với Diệp Tử hiệp một với nhau hết lần này đến lần khác. Chương 26
Thời gian cuốn đi như nước chảy, cuộc đời tôi hình như đang ngừng lại, y hệt như tình yêu của tôi - nếu hàng đêm hàng đêm mãnh liệt bên em có thể gọi là tình yêu.
Tôi không biết em có yêu tôi chút nào không, tôi chỉ hết lòng chờ đợi ngày mà em sẽ nói ra 3 từ ấy với tôi.
Tiền cất trong ngân hàng càng ngày càng ít đi, thủ vận lại không may, càng đánh càng thua.
Đáng tiếc là tôi không thể tiếp tục cứ đánh cứ thua, tôi cũng không muốn trước khi chưa tìm được công việc thích hợp, lúc đi ăn phải để Diệp Tử trả tiền.
Tôi rất muốn mua gì đó cho Diệp Tử, nhưng nghĩ đến cái tủ đầy ắp đồ hiệu của em, tôi lại nhụt chí. Mua xong để em cười cho vào mũi thì thà chẳng mua gì còn hơn.
Có điều, quan trọng nhất vẫn là, nếu bây giờ tôi đi làm, liệu Diệp Tử có e ngại mà không tìm đến tôi vào buổi tối nữa không? Làm sao nói chắc được, Diệp Tử là cô gái tinh tế, biết đâu em lại ngụy biện: “Công việc nhiều cạnh tranh, anh lại vừa vào làm, đừng vì em mà bị sếp quở trách.”
Thế nên, nhân nào quả nấy, nhân quả tuần hoàn.
Tôi như kẻ vô công lang bạt trong xã hội, mạt vận như đám gái ************** không đủ trình tiếp khách ở Đá quý trần gian.
Trước khi đến hạn nộp tiền thuê nhà, tôi gói ghém hết quần áo trở về nhà bố mẹ đẻ, ăn cái sinh nhật lần thứ 26 trong sự chúc tụng của người thân.
Thôi thì bây giờ thất nghiệp, cái căn hộ thuê mỗi tháng mất 2500 tệ đối với tôi giờ đây cũng là một gánh nặng.
Như đã từng đề cập, tôi sinh ra trong một gia đình theo nghiệp binh, thân phụ mang quân hàm đại tá, thân mẫu trước khi nghỉ hưu là một giáo viên dạy hóa trong trường cấp 3. Hai cụ cả đời yêu thương nhau, theo trí nhớ của mình thì tôi chưa từng nghe họ cãi nhau, đó cũng là nguyên nhân vì sao đối với tôi hôn nhân đầy ắp những hứa hẹn.
Chị gái hơn tôi 9 tuổi, đã sớm có gia đình, chồng con khỏe mạnh, cuộc sống hạnh phúc.
Học xong tiểu học tôi mới chuyển từ Thượng Hải lên Bắc Kinh sống gần bố, vì thế bố mẹ luôn cảm thấy 12 năm tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của tôi là lỗi lầm lớn nhất cuộc đời họ. Kể từ đó trở đi, 14 năm sau họ dốc hết yêu thương chăm bẵm lên tôi, mà tình hình này sẽ còn chăm bẵm tôi cả đời.
Từ lúc đi làm, tôi chưa bao giờ phải nộp cho gia đình một xu. Mọi người thậm chí còn hỏi tôi: “Tiểu Đào à, thiếu tiền tiêu không đấy…”
Mẹ giao cho tôi một chùm chìa khóa, có ý thủ thỉ dặn dò: “Con khỏi ngại bố mẹ, muốn về lúc mấy giờ cũng được.”
Lúc đó tôi suýt buột miệng thổ lộ: “Mẹ ơi, nếu con đưa một tiếp viên quầy bar về làm dâu, liệu nhà mình có đồng ý không?”
Vừa lúc bố đưa tôi một lon Coca, câu nói này mới mắc ngược vào trong.
***
Tôi đến Đá quý trần gian.
Cũng không có gì, chỉ muốn giấu mình trên tầng hai, bấu vào lan can trông xuống phía dưới xem người phụ nữ của lòng mình nhảy múa, chỉ vừa mơ đến lưng eo thon thả, dáng hình hấp dẫn của Diệp Tử…mọi thứ của mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.
Dở hơi thay, suy nghĩ tươi đẹp của tôi bỗng chốc bị Tiểu Ngọc phá tan tành.
Vừa vào cửa đi tới chỗ quầy bar lấy một lon Coca, chuẩn bị lên tầng hai, đã đâm sầm vào Tiểu Ngọc từ phòng vệ sinh đi ra, tình huống tương tự như nửa năm về trước trong cơn say tôi chúi đầu vào ngực Tiểu Ngọc.
Than ôi, ghét của nào trời trao của ấy! Không lúc nào là cô nàng này không có mặt? Có vẻ như giờ giờ khắc khắc cô ta đều chen giữa tôi với Diệp Tử.
Còn nữa, nghĩ kỹ lại, cô ta là tình địch của tôi, cũng là tình địch của Diệp Tử.
Tiểu Ngọc thoắt cái ghì siết lấy cổ tôi, đu gần như nửa thân mình lên người tôi. Trông là biết đã uống nhiều rượu, hơi thở nồng nặc mùi rượu.
Cô ta húc bờ vai giơ xương của mình vào người tôi: “Cưng ơi, cuối cùng gặp được anh rồi, anh đi đâu mất thế? Cũng chẳng gọi điện thoại cho em…”
Người trong sàn đông đúc, nhỡ ra bị Diệp Tử bắt gặp, cho dù em có mặc kệ, lòng tôi cũng không được thoải mái. Tôi gỡ mạnh tay Tiểu Ngọc ra.
Không ích gì, cô ta lại quàng tay lên.
Gỡ ra, lại quàng lên…Như thế năm lần bảy lượt, mấy tay khách chưa gọi tiếp viên và mấy tiếp viên chưa có khách tiếp đồng loạt quay lại nhìn ngó ra điều thích thú.
Tôi rít: “Ta có thể đứng dẹp sang góc chút được không?....Đây nhiều người.”
“Nhiều người thì sao cưng yêu? Em cũng không phải quái nhân bốn mông, vốn dĩ như thế này để mọi người nhìn vào đấy. Hừ…sợ Diệp Tử thấy à? Sợ cáil…! Cô ta đang tiếp khách ở phòng riêng kia kìa! Cưng yêu, hôm nay đến chỗ em nhé, em sẽ làm anh thoải mái….” Lưỡi của Tiểu Ngọc đã mơn man liếm láp lên cổ tôi rồi.
Tôi kinh tởm quay người né tránh, muốn gạt cô ta ra và bỏ chạy, nhưng Tiểu Ngọc như con bạch tuộc có 8 vòi quấn lấy thân tôi, “Sợ gì chứ? Em một mình anh cũng một mình, lại chưa kết hôn, không có bạn gái….”
“Làm sao cô biết tôi không có bạn gái?”
“Bạn gái tôi…chính là Diệp Tử! Cô hài lòng chưa?” Mặc dù đã đồng ý với Diệp Tử không nói ra bí mật này, nhưng tôi muốn nói thẳng, biết đâu như thế cô ta sẽ tránh xa tôi một chút?
“Phải gió cái anh này! Em có thấy Diệp Tử đề cập gì đâu? Cô ta là bạn gái anh mà anh vẫn để cô ta đi đánh **************? Cũng chưa từng thấy hai người ở với nhau à…”
“Chúng tôi không ở bên nhau, nhưng sớm muộn gì Diệp Tử cũng thành bạn gái của tôi…”
“Há há…” Tiểu Ngọc cười mũi mai mỉa, “Thôi đi, cưng, em đang ong ong hết cả, vấn đề này chúng mình bàn tiếp trên giường em…Đi nào, bây giờ chúng mình đi luôn, về nhà làm chuyện ấy…Em nhớ anh đến chết…nhớ anh lắm…tất cả đàn bà trên thế gian này gộp lại cũng chẳng bằng mình em, Tình Yêu ơi, còn nhớ không….” Tiểu Ngọc dí sát vào tai tôi giọng thầm thào khiêu mời, rồi dùng răng nhè nhẹ cắn vào vành tai tôi!
Tôi đẩy mạnh cô ta ra, hét lên: “Cái gì thế? Cô là cái loại đàn bà gì vậy?M..k… muốn mất thể diện à?”
Dứt lời tôi đã thấy ân hận.
Vì vừa lúc DJ chuyển một bản nhạc nhẹ, rõ ràng trông đôi nào cũng như tình nhân ngồi ở quầy bar, giọng nói của tôi bỗng trở nên cao ngất.
Rất nhiều người quay ra nhìn, gần chúng tôi nhất là một tiếp viên hai tay cầm lon Coca, chân vắt vẻo vào nhau, líu ríu cười chờ đợi sự việc tiếp diễn.
Không thể chịu đựng nổi!
Con bé mất dạy này lại nhổ nước bọt vào mặt tôi trước bao nhiêu người!
Lại còn, nước bọt của nó nhiều nhoe nhoét!
Đầu tôi như có tiếng “sùng sục” bên trong.
Nếu cô ta là đàn ông, bây giờ tôi sẽ đấm gẫy răng cô ta! Nhưng dù cô ta có là đàn bà đi nữa, đường đường một đấng nam nhi như tôi không thể rơi vào tình trạng không có đường thối giữa đám đông?
Có người ngồi ở quầy bar cười rộ lên. Người pha chế rượu rớt cả rượu xuống sàn. Một đứa nhân viên phục vụ quên cả ghi hóa đơn. Một đôi nam nữ vừa cụng ly quên cả đưa rượu vào miệng, giữ nguyên tư thế chạm cốc lưng chừng.
Họ chờ đợi xem hồi tiếp…Màn kịch hay không phải hôm nào cũng có…Sự giải trí đêm nay của mọi người đều dựa hết vào tôi rồi!
Chỉ có Tiểu Ngọc lúc này đã vẩy người bỏ đi, cô ta muốn chuồn! Không thể chịu đựng nổi, vừa xuất hiện lớp luyện diễn xuất, diễn viên lại bỏ đi? Vẫn còn màn diễn tay đôi cơ mà!
Trước sự chăm chú của quá nhiều người, trong trạng thái giận ngập đầu tôi với tay tóm lấy phía sau lưng Tiểu Ngọc.
Ông trời ơi! Trời đã chuyển sang đông, nhưng đối với các cô gái ở Đá quý trần gian, nơi đây vĩnh viễn chỉ tồn tại một mùa - MÙA HÈ.
Kể cả vào những ngày rét đậm, áo quây và váy siêu ngắn vẫn lưu hành không biến đổi. Tuyết có thể rơi ngoài cửa sổ, ở trong này vẫn nóng rẫy như lửa đốt.
Hôm nay Tiểu Ngọc mặc độc một chiếc yếm đào xanh xám, đi với chiếc quần bò bó sát cùng màu.
Chỉ có hai dây xích buộc phía sau lưng Tiểu Ngọc, cả mảng lưng mảnh dẻ gồ xương lộ ra.
Trong giây phút bực bội tôi chỉ tóm được hai cái dây xích, không hiểu vì giật quá sức, hay sợi dây quá mỏng, chỉ biết cái yếm đào từ trên người Tiểu Ngọc bỗng nhiên tuột ra, rơi xuống dưới đất.
Tiểu Ngọc chưa kịp trở tay, cả thân trên của cô đã lồ lộ hiện ra trước mắt mọi người, da, ngực trần truồng của cô nhuộm dưới ánh đèn ấm áp của Đá quý trần gian sexy vô chừng.
Trên mình chỉ còn độc chiếc quần bò xanh xám, Tiểu Ngọc giống hệt xà yêu nữ thân dài đen mượt tuyệt đẹp, nhưng người đàn bà rắn này có cái đầu không chuyển ý được.
Qua giây khắc kinh ngạc, tôi nắm chiếc áo lao đến phía trước che cho ngực Tiểu Ngọc.
Đã quá muộn, rất nhiều người tiến đến bu vào xem.
Tình huống xảy ra nằm ngoài sự dự liệu của mọi người. Đến tay bảo vệ trước sau chỉ đứng một bên không can thiệp gì cũng chỉ còn biết trân trân nhìn.
Chỉ một phút trước hắn cho rằng đó là một việc nhỏ không đầu đuôi.
Bãi chiến trường bắt đầu có tiếng rì rầm.
Tiểu Ngọc nghiến răng đầu gật gật hướng về phía tôi, lời cô ta bật ra từng từ từng từ ken két nơi bờ môi, thật chậm thật hận, cô ta nói: “Hả lòng rồi chứ? Lý Hải Đào, tôi-căm hận-anh!”
Gã bảo vệ cởi áo của mình ra khoác lên người Tiểu Ngọc, dìu cô ta đi.
Đôi nam nữ đi qua tôi tiện nói: “Đ.m, uổng ghê, sao mày không cởi hết ra? Nhìn cũng không được nhìn cho đã….”
“Thế mày cởi tao cho xong này…”
Tôi chạy vào nhà vệ sinh.
Ngày bé bà nội tôi từng dặn, nếu có người nhổ nước bọt vào cháu, cháu phải nhanh chóng đi rửa cho sạch, nếu không ngày thứ hai trên mặt sẽ mọc những cái nốt ruồi con đen xì. Tôi vốc nước lên mặt hết lần này tới lần khác, nghĩ thầm, bao nhiêu nước bọt thế này ngày mai mặt tôi sẽ mọc đầy mụn ********** ruồi?
Tôi không còn lòng dạ nào ở lại, thậm chí cũng không dám gọi cho Diệp Tử, cứ thế thoát chạy khỏi Đá quý trần gian.