Chương 5.
Buổi chiều lúc ăn cơm ở lầu dưới cơ quan, tôi bảo họ đóng hộp riêng một xuất canh gà.
Đứa phục vụ bé tẹo mặt chi chít tàn nhang lem lém nhìn tôi hỏi: “Đóng thế nào ạ?”
”Thế nào nữa!Mày cho anh cả cái nồi, chiều anh đem trả nhà hàng”
Hai đồng nghiệp đi cùng tôi tỏ vẻ tò mò, hỏi tôi mang canh gà đi đâu, tôi cười bảo: “Tớ vào thăm dì hai bệnh đang nằm viện”
Tôi vác nồi canh gà cho “dì hai” đi đón Sư tử vàng.
Sư tử vàng hình như chưa rửa mặt, chắc đêm qua bận bịu lắm.
Vừa lên xe ả đã ngửi thấy mùi canh ga thơm ngọt.
“Ối, Đẹp trai, anh mang gì theo thế?”
“ Nước canh gà thơm nức thế kia cô không ngửi thấy sao?”
“ Chết thôi……Người ta đi thăm bệnh mang hoa tươi, anh mang canh gà, vô duyên phết nhỉ!”
“Canh gà ăn được, hoa có ăn được không?”
“ Ăn cái c…,bị mổ ruột thừa cái con mẹ nó ra rồi, chả nuốt gì vào bụng được đâu.”
“ Chẳng phải cô cũng mang cơm đấy thôi? Con gái con đứa,hở mồm ra là nói bậy”
“ ĐM nhà anh, nhãi ranh……Em không mang cơm thì mang gì, nó ăn được hay không là việc của nó, em cũng chỉ quan tâm được đến thế.
Ê, anh làm cái gì?
“Làm cái gì là làm cái gì?”
“Ngu thế, em hỏi anh làm nghề gì?
“Trung Quan Thôn,làm về máy tính”
“ Công nghệ cao cơ đấy,chẹp chẹp……để ý đến Diệp Tử rồi hả? Anh có bao nhiêu trăm nghìn?”
“Tôi tên Lý Trăm Triệu, không phải Lý Trăm Nghìn.
“Anh hơi hão đấy!”
……
“ Này, tên em là gì?” Tôi nhìn cô ta qua kính chiếu hậu, chả lẽ lại gọi người ta là Sư tử vàng?
“ Anh gọi em Tiểu Ngọc là được rồi!”
Tiểu Ngọc? Tên cũng thắm vị lắm, chỉ có điều dùng trên một đứa lấc cấc thế này thật uổng. Nhưng điếm thì có tên thật bao giờ. Chẳng phải có câu đối thế này sao:
Tên giả họ giả địa chỉ giả, lừa người lừa tiền lừa tình cảm
Mùi thuốc tẩy trùng sộc lên mũi, khi chúng tôi đến nơi em vẫn chưa thức giấc. Sư tử vàng Tiểu Ngọc vừa đặt cặp lồng cơm xuống đã chạy vào nhà vệ sinh.
Tôi ngồi xuống cái table- de-nuit kê phía đầu giường, ga giường trắng tinh làm nền cho gương mặt trắng xanh của em, người con gái trong mơ của tôi.
Tôi không kìm nổi, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc em.
Em từ từ hé mắt, nhìn tôi thật lâu, cái nhìn như thể chẳng hề quen biết, rồi khép mắt lại.
Em không nhìn tôi thêm, mà nói: “ Cho em một điếu thuốc”
“Ở đây không cho hút đâu. Em ăn gì trước nhé?”
Em lắc lắc đầu, mở mắt nhìn tôi: “ Ăn gì chứ, em chẳng muốn ăn gì, nhận truyền mấy chai to đùng rồi, truyền đến mức người mềm nhũn, giờ chỉ muốn hút thuốc”
“ Baby, dậy rồi đấy à, thế nào? Khá hơn tí nào chưa? Đêm qua mày không đi, có mấy ông khọm tìm mày đấy, bọn này thiếu cô em hấp dẫn như mày là tõi hết cái m… nó rồi, ăn chút gì không? Tao bảo đứa giúp việc ở nhà nấu cho ít cháo, chắc mình cũng chả ăn được gì…….kìa, anh Đẹp Trai này,” Tiểu Ngọc chỉ vào tôi, “Người ta còn đem cả canh ninh gà ình kìa, cứ như chăm bẵm bà đẻ ý”
“ Sư mày chứ, có mày đẻ thì có, mà đẻ thì đẻ ra con của mày ý.” Diệp Tử quạt lại ngay.
“ Ối giời, tao chả có cái năng lực ấy!”
Tôi trực muốn nói: Anh có.
Vừa bước chân ra khỏi cửa, em bỗng gọi với theo: “ Lần sau đến mang theo bó Bách Hợp, cái chốn này sực mùi Clo tẩy trùng, buốt óc đến chết.”
Chương 6.
Vừa tan làm tôi lao ngay đến chợ hoa.
Bách hợp bách hợp bách hợp, cả đời mình tôi chưa từng tặng hoa ai bao giờ, kể cả bạn gái cũ.
Nhắc đến bạn gái cũ thực lòng tôi vẫn còn đôi chút hoài nhớ, mặc dù giờ đây tất cả chỉ còn là một tấm hình cài trong ví. Trong tình yêu tôi rất đơn giản, đơn giản đến đáng thương.
Tôi lớn lên trong gia đình truyền đời theo nghiệp binh, tất yếu phải vào đại học Quân sự, cả trường ngoài một quản giáo nữ, còn từ già đến trẻ xanh rì một lũ đực rựa, ngày ngày không lên lớp chuyên ngành thì vào lớp chính trị học hành huấn luyện, đến tối mềm nhũn như con sên, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ.
Chẳng hề biết đến cái thứ tình yêu lãng mạn dưới mái trường.
Hồi mới đi làm tôi yêu thầm một cô gái, ngờ đâu tình cảm chỉ phát sinh một chiều, còn chưa kịp tỏ tình, một gã cùng cơ quan đã nhanh chân đến trước.
Sau đó tôi có quen một em làm trong vũ đoàn Đông Phương, gọi là em nhưng cô ta hơn tôi 4 tuổi, khi ấy cô ta đang cặp với một ông tây Canada, tôi chẳng qua cũng chỉ là một mảnh vá lấp vào chỗ còn trống của cô ta.
Nhưng tôi vẫn xem đó như người bạn gái duy nhất của mình, sau khi cô ta cưới chồng về trời tây, tôi vẫn không gỡ tấm hình ra khỏi ví.
Tôi phải thừa nhận là tôi lười yêu.
Thế nên, tôi thực sự không biết chiều phụ nữ thế nào.
Nghe chừng có vẻ vừa nhạt nhẽo vừa đáng ngán.
Nhưng rất may, tôi còn nợ Diệp Tử 4000 tệ, nhìn thấy tiền, có khi cô ấy sẽ chịu gặp tôi?
Đẩy cánh cửa phòng.
Giật thót!
Cả phòng toàn gái đẹp!
Ngoài Diệp Tử, Tiểu Ngọc, còn 4 cô gái nữa, trong một phút, tôi hơi lảo đảo.
Diệp Tử hôm nay rất giữ thể diện cho tôi trước đám chị em, không hề như buổi trưa nhắm tịt mắt lại, còn hướng về tôi nở một nụ cười. Nụ cười ấy quả thật nghiêng nước nghiêng thành.
“Anh mang Bác Hợp đến thật đấy à? Đến đây, giới thiệu chút nhé,” em chỉ vào đám con gái, “Tiểu Ngọc thì anh biết rồi, còn đây là Ức Đình, Tiểu Vân, Thanh Thanh, Tuyết Nhi……Còn đây là bạn tao- Lý Hải Đào.”
(Ức Đình- gái Tứ Xuyên, 25 tuổi, những năm 90 sớm đã lang bạt tới Hải Nam trở thành gái bán hoa, sau đó theo chân Bắc Hạ Đại Quân tới Bắc Kinh, bề ngoài nữ tính, kinh nghiệm phong phú, đối với ngành này như cá gặp nước, thuộc hạng hàng hấp dẫn.
Tiểu Vân- gái Thiên Tân, 20 tuổi, mặt thanh mắt to, phong thái sắc lạnh, người ngợm rất chuẩn.
Thanh Thanh- người Giang Nam, 21 tuổi, không cao lắm, ngực 70D, mặt tròn xinh, mắt to, thuộc tuýp nhỏ xinh.
Tuyết Nhi- gái Đại Liên, cao 1m73, da trắng ngần, nhỏ tuổi nhất, vừa tròn 17, tóc quăn tự nhiên, không đẹp theo tiêu chuẩn truyền thống mà trông rất giống tây.
Tiểu Ngọc- gái Đông Bắc, 23 tuổi, tóc vàng, mắt bé lông mi thưa,người xương, hành tung choang choác liều mạng, trông đĩ hơn cả đĩ
DIỆP TỬ- người Thanh Đảo, 22 tuổi, nghe nói đã học 8 năm múa, là ca sĩ của vài hộp đêm trước đó, gái đẹp được công nhận thuộc hàng cao cấp.
“Chào mọi người, chào mọi người”
“Ôi, gặp qua rồi, gặp qua rồi……”Ba bà đã như chợ vỡ, giờ tận 5 cô thi nhau nói, bỗng chốc làm tôi liên tưởng đến cảm giác sượng sùng của Tôn Ngộ Không trước mặt thầy Đường Tăng, tôi đành phải trốn đi hỏi y tá về ……cái vỉ đập ruồi.
Chúng tôi tán về đủ thứ chuyện, em có duyên lắm, biến cái phòng bệnh gần bằng quán nhạc, giả sử chỗ này có thêm đầu máy karaoke, là tôi có thể ngồi thu vé rồi.
Diệp Tử cười sảng khoái, nghe nói trước đây em từng đi hát, chất giọng tốt ấy vẫn chưa hề mất.
Diệp Tử dựa lưng vào gối, mái tóc màu hạt dẻ hơi rối, có một sợi tóc hightlight nhuộm dưới mái, trông cực ấn tượng, hấp dẫn.
Diệp Tử đưa tay trái lên dụi mắt, một móng tay sơn màu vàng chanh đã tróc sơn, hình ảnh ấy thân thiết với tôi như thể em là cô con gái người hàng xóm.
Diệp Tử gầy rộc đi, đôi mắt càng to càng sáng, đôi lúc em nhìn sang làm tôi mòng mòng hoa mắt.
Gườm cổ trắng mềm của em đeo một sợi dây chuyền bạch kim, mặt của nó óng ánh sáng bóng.
Vành tai em rất đẹp, cong hồng như miếng tôm rán tôi thích ăn ngày nhỏ.
Diệp Tử mắt sáng má thơm, Diệp Tử thơ thướt mỏng mảnh
Diệp Tử, Diệp Tử, Diệp Tử……