Chương 15.
Ngày hôm sau tôi mời hội chị em đi ăn, mục đích chính là để Diệp Tử đãi khách, còn một mục đích nữa là để chúc mừng cô gái tinh lệ Tiểu Vân vừa hoàn thành qui trình bậc 3.
Trước đây tôi đã giới thiệu rồi, Tiểu Vân, mặt thanh mắt to, phong thái sắc lạnh, người ngợm cực chuẩn.
Cô sống với bố từ nhỏ, mẹ mất sớm. Bố là một giáo sư tiến sĩ được nhiều người kính trọng. Theo cái lý thì dưới ảnh hưởng của người bố như thế Tiểu Vân tốt nghiệp cấp 3 xong chí ít phải lên được đại học. Nhưng nàng một mực không, ngày ngày nằm nhà xem ti vi và ngủ, ngoài ra có nuôi thêm một con chó một con mèo một con vẹt.
Sau một lần cãi vã với ông bố Tiểu Vân ngồi tàu hỏa khăn gói lên Bắc Kinh,dự định về ở nhà bà dì 2 ngày. Đó là việc của một năm về trước, khi ấy cô vừa tổ chức sinh nhật lần thứ 19.
Ngồi trên taxi cô hỏi ông tài xế: “ Này bác, ở Bắc Kinh có chỗ nào chơi được không?”
“Bắc Kinh hả, có hai nơi nên đi, một là Trường Thành, hai là Đá quí trần gian.
“Cái gì trần gian”
“Cô cứ tới đấy sẽ biết.” Ông tài liếc nhìn Tiểu Vân qua kính chiếu hậu, “Một hộp đêm, con gái ở đó nổi tiếng lắm, toàn sinh viên đại học, nghe nói một ngày kiếm được vài vạn(mười mấy triệu VND) cơ.”
“ Ở đâu?”
……
Sau này Tiểu Vân không thể quên nổi giọng điệu khoa trương của ông tài xế “Vài vạn cơ! Ha ha, việc như thế cũng có, nhưng không phải ai cũng gặp được. Trong cái thế giới đốt tiền văng bạc này, mỗi ngày đều có thể xảy ra kì tích, cũng có thể ngày nào cũng chỉ như ngày nào.
Nhưng Đá quí trần gian quả thật nổi như cồn.
Cứ thế cứ thế, Tiểu Vân không đến nhà họ hàng nữa, cô ở tạm trong một khách sạn, tối ấy đã đến Đá quí trần gian tiếng tăm lẫy lừng.
Ngay đêm đầu tiên cô gặp được một người Hongkong
Cứ nghĩ đến người Hongkong là ta nghĩ rằng họ dọc ngang đều đầy ứ tiền, đại loại là thường thường phải cỡ bậc đại gia buôn bán giàu có. Có điều trên thực tế mức sống ở Hongkong rất cao. Người này khoảng 30, nhân viên cao cấp(?) của một công ty, kinh tế khá giả, lương lậu cao hơn so với người cùng ngành làm tại đại lục.
Vì đó là lần đầu tiên Tiểu Vân đến những chốn như thế, ít nhiều sẽ có cảm giác “ vào thành dự hội”, thêm nữa ăn mặc không đủ độ hở hang( cái áo sơ mi cài đến nút thít cổ, tạo cảm giác nghẹt thở), kẻ sành sòi vừa nhìn là biết lính mới, chẳng làm sao có thể cân xứng với chốn đèn đỏ rượu xanh này.
Người Hongkong vừa nhìn Tiểu Vân đã hứng trọn tiếng sét ái tình. Anh ta bước đến mời Tiểu Vân khi đó đang đứng thừa thãi sượng sùng cạnh sàn nhảy, và mời cô một li nước ngọt.
。
Lúc ấy trong đầu Tiểu Vân hiện ra hai chữ “ Cảm tạ”, cô thấy anhgần như đang cứu vớt cô.
Đêm ấy khi lần đầu tiên trong đời nhận lấy từ một người đàn ông lạ hoắc 500 tệ, Tiểu Vân thấy lòng nhói đau. Cái cảm giác quặn thắt ấy. Là cảm giác mà gần như tất cả gái điếm đều phải trải qua lần đầu.
Đêm thứ hai người đàn ông Hongkong lại đến, tặng cho cô một cái di động, số điện thoại viết trên một tờ giấy.
Anh ta nói: “Ngày mai tôi phải về Hongkong rồi, tôi sẽ gọi cho em. Xin em đừng đổi số được không?”
Rồi viết lên mảnh giấy hai chữ: Trần Dương.
Tên em, cô cũng nói, Tiểu Vân.
Người đó gọi cho cô suốt nửa năm trời. Trong nửa năm đó, Tiểu Vân đã kịp học cách làm sao để tiếp đàn ông, kiếm được bạn bè, như Diệp Tử. Lần đầu tiên gặp Diệp Tử Tiểu Vân đã khựng lại một chút, có đôi phần choáng váng. Cô cảm thấy người này quá xinh đẹp và gợi tình. Có thể khiến một người đồng giới công nhận mình gợi tình, quả thật chỉ có thể là người có sự gợi cảm từ trong xương tủy.
Có người thô thiển đánh đồng “gợi tình” nghĩa là “lẳng”, như thế là sai, “gợi tình” thực sự là một phong thái thoát bộc từ tận xương, tận thân, có thể ngay cả bạn trước đó cũng không hề biết mình có phong thái đó, nhưng rồi một ngày nó sẽ triển hiện ra, cái này có sự khác biệt so với ý gốc của từ “lẳng”.
Lúc ấy Diệp Tử chưa đến được bao lâu, sau này Diệp Tử có giới thiệu thêm khách cho cô, một qua hai lại, trở thành thân quen.
Tiểu Vân vẫn một mực cho rằng, Diệp Tử hành nghề này có phần không đáng. Diệp Tử nên làm nghề gì Tiểu Vân cũng không nói được. Trời sinh ra một vật cưng như thế, lẽ ra không nên để Diệp Tử vì kế sinh nhai, vì đồng tiền mà bán thân.
Nửa năm sau Trần Dương quay lại Bắc Kinh, trên mặt có thêm một vêt sẹo. Vết sẹo đó đi đôi với cái kính gọng vàng quả thật không cùng loại, nực cười cọc cạch. Tiểu Vân nhìn thấy không dừng được cười. Cũng may, cô không quên che miệng.
Nguyên do là lần trước khi về Hongkong Trần Dương bị đụng xe, phải nằm viện hơn 4 tháng trời.
May mắn thay, ở cái đất Hongkong cạnh tranh khốc liệt kia, anh ta không hề bị mất việc.
Đêm đó Tiểu Vân cùng Trần Dương trở về quán rượu.
Họ ở bên nhau 3 ngày mà Trần Dương không hề chạm vào người Tiểu Vân.
Tiểu Vân bắt đầu nghi ngờ về sự quyến rũ của mình.
Đêm thứ tư cô quyết định chủ động xuất kích, từ nhà tắm bước ra cô cố ý để khăn tắm đang quấn trên người rơi xuống sàn nhà, thổn thức kêu lên một tiếng “a”, đôi mắt của Trần Dương tự nhiên rơi đắm đuối vào ống cơ thể trần truồng.
Thường ngày Tiểu Vân thích mặc áo sơ mi có cổ, thắt chiếc ca vát khít chặt đến nút áo cuối cùng, không giống Diệp Tử thích mặc áo bó quần bó, cũng không giống Ức Đình thích mặc áo lộ nửa ngực, càng không giống Tiểu Ngọc váy ngắn không thể ngắn hơn, phong cách ăn mặc của cô pha chút nghiêm túc, không thích lộ da thịt, nên thật không dễ liên tượ̉ng cô không mặc quần áo thì trông thế nào.
Có một lần cô bị Ức Đình gọi lên KTV tiếp khách, cô còn nhớ khách lần đó là đám người làm nghệ thuật.
Nhưng cô vừa vào đã bị đẩy ra.
Vị khách nổi tiếng ấy nói: “ Cớ sao lại đưa đứa trông như tép giá, màn hình phẳng thế, cút ra!”
Tiểu Vân lúc ấy uất nghẹt thở, quay về sàn liền giật đứt hai khuy áo.
Vì thế Trần Dương đã phải kinh ngạc khi nhìn thấy thân thể Tiểu Vân. Ngực Tiểu Vân rất đầy và đẹp, loại một bàn tay không đủ che hết. Khi Tiểu Vân áp sát Trần Dương hơi hồi hộp, mồm miệng khô khốc, miệng lưỡi cứng đờ. Lại còn làm rơi cặp kính gọng vàng xuống đất. Một đêm hai mái đầu đầm đìa mồ hôi, thở không ra hơi.
Xin đừng hiểu nhầm, họ chẳng làm gì cả, thật ra là làm KHÔNG THÀNH.
Bởi vì Trần Dương hoàn toàn không “lên” được.
Trần Dương đáng thương nhặt cái kính trên thảm lên thổi hết bụi, rồi như một đứa trẻ mắc lỗi ôm lấy Tiểu Vân và khóc.
Khuôn ngực yêu thương như người mẹ cũng không thể dâng gợi điều gì.
Thì ra sau lần tai nạn Trần Dương đã xong rồi, bác sĩ nói một lí do là tinh hoàn tổn thương , còn lí do khác là tinh thần bị hoảng loạn sau vụ tai nạn. Anh đã uống rất nhiều thuốc, khám rất nhiều nơi, nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Bác sĩ cũng yêu cầu Trần Dương chớ vội vàng, cần từ từ điều dưỡng, có hi vọng hồi phục.
Đó là lí do vì sao Tiểu Vân trông thấy Trần Dương uống thuốc.
Người Hongkong 33 tuổi tên Trần Dương, bởi vô vàn lí do, tới nay không thể kết hôn, trước khi bỏ đi anh để lại cho Tiểu Vân 1 vạn đô la HK.
Trần Dương không hẳn là người hào phóng, có lúc thấy anh ta ngồi tính lại cái hóa đơn đi ăn, nhưng đối với Tiểu Vân, anh luôn dành cho cô một tình cảm chan chứa.
4 tháng sau, Trần Dương xuất hiện ở Bắc Kinh, anh nói với Tiểu Vân, em đừng làm nghề này nữa, anh đã mua một căn hộ ở đây,là mua cho em, nếu thích em hãy ở lại, hàng tháng anh gửi về cho em một vạn tệ, trả xong tiền nhà, chúng mình thành thân.
Lúc ấy Tiểu Vân chưa nghĩ kĩ đã trả lời, đợi anh mua xong nhà có chìa khóa ta nói tiếp.
Trần Dương tựa đầu mình vào ngực Tiểu Vân, trong lòng cô dội lên thứ tình mẫu tử.
Vào lúc Diệp Tử mua sắm đồ hiệu như điên ở Hongkong, Trần Dương gửi về cho Tiểu Vân chìa khóa căn hộ̀ ở chung cư. Chương 16.
“Hơi nhục nhỉ, em gái? Kịch rồi à?” Ức Đình vuốt vuốt hàng lông mi dài, phát biểu: “ Có một vạn, bà mày đây 2 ngày rưỡi là có thể kiếm được số tiền như thế”
“Làm sao em so sánh với chị được? Chị là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân” Tiểu Vân khách khí nói.
“ Có mà là thiên hạ đệ nhất lẳng lơ” Tiểu Ngọc chêm vào.
“ Thế thì sao, lẳng cũng là một phẩm chất đạo đức.” Ức Đình thẳng thừng nói, mọi người đều cười như nắc nẻ.
“ Phạt nó đi!” Thanh Thanh hất đầu, lập tức nhận được sự hưởng ứng, những cục giấy ăn vo tròn được ném tới tấp vào người Ức Đình.
…….
Ức Đình gào lên: “Làm sao làm sao? Tao nói gì không đúng về Tiểu Vân nào? Mày nói xem Diệp Tử? Thiếu đến 6,7 vạn tệ thế như mày mày có đồng ý không?”
“ Thôi đi bà, người ta mới là đứa không cần ai bao, chí ít bao mà không làm phiền đến người đó. Chí ít cũng phải có tí tình cảm chứ? Còn Diệp Tử vừa thấy ai có chút tình cảm với mình là quay đầu bỏ chạy. Chị chả hùng hồn tuyên bố là CÓ NHIỀU ĐÀN ÔNG BÊN CẠNH CŨNG TỐT, KHÔNG CÓ THẰNG NÀO BÊN CẠNH CŨNG TỐT, KINH SỢ NHẤT LÀ CÓ MỘT HAI NGƯỜI,RỒI ĐAU KHỔ. CÀNG NHIỀU CÀNG KHỔ,em nói đúng không Diệp Tử?” Thanh Thanh tiếp lời
“ Ôi, sao lại lôi mình vào đây?” Diệp Tử gõ gõ đũa xuống bàn, “ Cho em một điếu thuốc, Lý Hải Đào,” đốt thuốc xong em nói tiếp, “ Ai chẳng có suy nghĩ riêng của mình, nhận của người ta rồi là việc tốt, không nhận cũng mệt tim, ngày ngày chịu nhục như gì, phấn trát hết lớp này đến lớp khác, da dẻ đều xạm nám hết cả, thế mà vẫn phải cười cười giả bộ ngoan hiền trước bọn khốn kia, làm hề mãi không nổi, còn phải nịnh hót “ Anh giai anh thật đẹp trai, được tấm chồng như anh có phải tuyệt không?”, m…kiếp! Cái bộ mặt đó của chính mình làm tớ ngày nào cũng muốn nôn! Chả hay hớm gì, chậc……Em không nói anh đâu Lý Hải Đào, em nói cái lũ làm người ta phát nôn phát ọe kia. Vân ơi, em không vướng mắc gì thì lại qua đây chơi, cái lão kia có ở đây đâu, họa hoằn hai tháng về thăm em một lần, cuối tuần em cứ qua đây nhảy nhót với bọn chị, muốn kiếm tí tiền thì lại đi kiếm.”
“ Chính thế chính thế!” Tuyết Nhi hưởng ứng, cô lắc lắc lọn tóc quăn xinh xắn, “Chúng mình có thể nhảy, em thích cùng chị nhảy, mấy bà kia nhảy “yêu quái” lắm, hai mình hợp hơn”
“ Ok luôn.” Tiểu Vân quay sang gật đầu với Tuyết Nhi.
Quả thật mệt lắm rồi, tìm được một người tốt có phải xong không, có điều chẳng ai ưng tớ…..hết lòng cũng chẳng ai ưng……..” Tiểu Ngọc ngầm vất cho tôi một cái nhìn, “em ơi, chị ủng hộ em nhận tiền!” Cô ta giơ cao cốc rượu lên.
Tôi né vội cái nhìn ấy, lảng sang ngắm bức tranh trừu tượng treo trên tường, màu sắc lộn xộn, như kiểu có ai nhúng cọ vẽ vào thùng màu rồi văng màu lên tấm vải màu trắng. Kiểu tranh trủng thế này một ngày tôi có thể làm ba kiện.
“ Chị lại mất gì rồi? Chẳng phải chị đang cặp với một chú vịt con đó sao? Nghe nói đẹp trai lắm, thật hay giả đấy?” Ức Đình hỏi Tiểu Ngọc.
“ Người ta đâu phải là vịt con? Người mẫu đấy.” Tiểu Ngọc có vẻ bị đụng chạm.
“ Lại còn người mẫu? Thế nào? Thằng bé ấy “làm ăn” ra sao?”
“Hà hà, đại bự, thì sao nào, giới thiệu ày nhé mụ yêu tinh?”
“ Lấy tiền không?” Ức Đình lo lắng hỏi.
“ Nếu là em chị lấy ngay.”
“Đấy, thế mà còn gọi là Vịt con.”
“ Thì cũng chưa từng cho hắn bao giờ.”
“Giời ạ, cứ tưởng sẽ được thơm lây cơ đấy, chịu thiệt rồi mới tỉnh ra hả? Em ngu lắm, phải lấy tiền của hắn chứ.”
“ Hai đứa có thôi không, nghe đau hết cả cái màng nhĩ!” Diệp Tử cười cười nói.
……
Tôi để ý thấy Diệp Tử không hề ăn cá, vì sao Diệp Tử không ăn cá?
Tuyết Nhi bất ngờ phát biểu:“” Cũng có người đối với em tốt thật, nhưng chưa đủ…..”
“Ai thế?”
“Hi hi, đến lúc đó em sẽ kể các chị nghe.” Câu trả lời của Tuyết Nhi dậy lên sự công kích của mọi người, cả bọn lại bắt đầu ném giấy vo viên.
Tuyết Nhi vừa tránh vừa cười: “Thật đấy, tới lúc ấy em sẽ kể mà……..”
“ Tiểu Vân ơi, chỉ sợ em nhận lấy chưa được bao lâu mọi thứ lại đổ ra sông Trường Giang…..ha ha……toàn thứ chết tiệt!” Thanh Thanh vừa nói vừa khạc ra một cái xương cá.
…….
Tôi ngồi cạnh như thằng ngố ngồi nghe, không thể chen vào câu nào.
Trừ Tiểu Vân, ai ai cũng đã mông má đầy đủ để tối đi làm, nói chuyện thì oang oang, may thay đây là phòng ăn riêng, nếu không, có khi bị người ta khiếu nại.
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh cái đầu con gà trống, giống gà có cái mào đỏ.
Ăn cơm xong, các chị em muốn đi làm ngay, họ quay sang tôi, tôi ấp úng: “ Mình không đi xe”
“ Xe đâu?” Thanh Thanh hỏi.
“ À ừ không còn xe”
“Không sao, cả nhà ngồi taxi đi, anh tới Đá quí trần gian không? Đi chứ Lý Hải Đào?” Diệp Tử trông thấy tôi loay hoay, thốt ra lời đề nghị.
Tôi không tới đó, tôi muốn qua chỗ anh em chơi bài, đi với mấy cô em lên hộp đêm lại phải đốt tiền, chứ chơi với anh em có khi được ván thắng. Giờ tôi là thằng thất nghiệp, hơn nửa tháng đã trôi qua, ban ngày tôi dùng thời gian để ngủ, ban đêm để chơi bài, hát hò, la cà ở quán bar và tơ tưởng đến Diệp Tử, những tháng ngày hỗn mang thế mà dễ sống.
Thỉnh thoảng tôi gọi cho Diệp Tử, quanh quẩn với mấy câu: Dạo này em có khỏe không? Em thế nào? Có thời gian đi ăn không?
Diệp Tử đáp lại vọn vẹn 2 câu: Vẫn ổn. Vừa về nên hơi bận. Để khi khác nhé.
3 lần như thế, tôi lại mò đến Đá quí trần gian đi tha thẩn.
Tôi mê nhất cái chỗ ngồi có thể nhìn từ trên xuống, thỉnh thoảng nhìn thấy Diệp Tử nhảy múa trên sân khấu, Dương Liễu eo thon mềm mại uốn éo.
Cặp mông của Diệp Tử tròn đầy, rất hiếm thấy ở người Châu Á, nói như lời một thằng bạn tôi: “to đến mức có thể đặt một cái bàn chơi bài mạn chược lên đấy”, thêm vào kinh nghiệm một lần ân ái với em, tôi thậm chí còn ngờ rằng bên trong ấy có đặt một chất liệu kiểu mới nào đó.
Có một lần Diệp Tử mặc một chiếc váy liền thân trễ ngực, từ tầng trên nhìn trông xuống thấy vồng ngực trắng nuột lồ lộ hiện ra, cảnh tượng làm người ta ứa máu khát thèm.
Tôi không muốn những thằng khác ở bốn phía dưới kia trông thấy cảnh tượng ấy. Điều làm tôi thất vọng ê chề là đám đàn ông ngồi phía trên nhìn xuống như tôi không hề ít, hỡi ôi, ước gì đây là thế giới người ta còn không màng đến ngày tận thế.
Tôi uất muốn cởi phăng đồ trên cơ thể mình để mặc vào cho em.
Từ một kẻ chưa một lần giao đãi với Diệp Tử tôi trở thành người thầm lặng dõi theo em. Giống như nữ sĩ Quỳnh Dao đã viết: Tôi là một đám mây, lặng lẽ trôi đến lặng lẽ trôi đi.
Ngoài lúc tắm, tôi chưa từng tháo chiếc Longines ra khỏi tay, sau này cô bán đồng hồ ở Yến Sa cho hay đây là loại chống thấm nước, dứt khoát đến công tác tháo đồng hồ trước khi đi tắm cũng bị giản lược luôn.
Hôm ấy Diệp Tử gọi cho tôi.
Đa tạ thần Cupid, nếu không có thần, tình yêu này của tôi đã ngừng lâu rồi.
Điện thoại réo lúc 10 giờ sáng, tôi còn nhủ thầm sao hôm nay Diệp Tử dậy sớm thế.
Giọng trong điện thoại thều thào, như tiếng từ rất xa bay về.
Thông báo luôn với tôi: XẢY RA CHUYỆN RỒI!