An An không nhận thức nổi, nàng khóc hết bao nhiều nước mắt là vắt tim hắn bấy nhiêu lần. Tống Minh dù bị nàng chọc phá, cám dỗ nhưng miễn nàng cười vui hắn cũng cam chịu.
Nàng cứ khóc thế nàng Tống Minh cảm thấy đau nhói còn hơn bị tên đâm, đao chém. Hắn không nghĩ gì kịp vội dùng cách thô sơ, đơn giản nhưng hiệu quả nhất ngăn nàng khóc chính là hôn lên môi nàng.
Chiếc môi xinh nhỏ nhắn vì nước mắt mang chút vị mặn mặn. Hắn kiên trì hôn chậm giữ từng phần môi nàng một cách trân trọng. An An từ từ ngừng khóc, ý thức cũng theo đó mà bình tĩnh dần sau đó phát hiện ra điều kì lạ nha… Tống Minh chịu hôn nàng rồi sao?
Lúc này đầu nàng giản đơn chỉ muốn tận hưởng bờ môi mạnh mẽ của hắn. Nhưng chết tiệt là càng hôn càng cuồng nhiệt, càng hôn càng say đắm. Ban đầu hắn thật chỉ muốn ngăn nàng khóc, sau là vì muốn nàng khiến cho cả người không kiềm soát nữa.
Một khi đã hôn, Tống Minh biết mình không có cách ngừng lại. Khổ tâm quá! Lí trí rõ ràng tỉnh táo ngay thời khắc này chỉ để hắn mang chút xíu thở dài sau đó đem nàng đẩy ngã nằm xuống đệm giường êm ái.
Giờ An An mới ngây ngô nhìn được Tống Minh. Hắn đang nhìn nàng với vẻ say đắm, mang đầy dục vọng, tràn ngập ham muốn theo đó như muốn thiêu đốt cả người nàng.
Nàng không nghe vị rượu trong nụ hôn hay hơi thở, tại sao lại như vậy? Nàng có đã “giở trò” gì đâu chứ?
Tống Minh thì đã hết kiên nhẫn tạo âm thanh chói tai của vải rách. Hắn vừa thẳng tay xé nát bộ áo ngủ đã cất công mặc lại cho nàng. An An níu níu vải vụn còn vướn trên người nói…
- Áo này thiếp rất thích! Chàng thích xé áo của thiếp lắm sao phu quân?
- Bây giờ áo còn quan trọng sao?
Tống Minh thở dồn khiến giọng nói có chút lạ lạ trầm vang. Vẻ mặt nam nhân khao khát nàng càng anh tú, tuấn mỹ mê hồn người nha. Tim An An đập loạn xạ, cả người nóng dần mê đắm cảm xúc khó tả.
Nàng bỏ công hao tổn trí lực cũng vì thế này là dụ Tống Minh muốn nàng. Giờ hắn đang hôn người nàng, gặm nhắm không chừa mảng da non trắng nào. Hắn hít sâu mùi vị thơm dịu ngon ngọt của nàng mà mình nhịn tránh bấy lâu đã quá khổ hạn, tay hắn nhanh chóng xoa lấy đường cong đầy đặn luôn dọa mắt hắn.
Nàng hít thở đứt quảng, nửa muốn rên rỉ theo hành động của hắn lại tự cắn nhẹ môi ngăn lại. Quả là Tống Minh khi trên giường thật nhiệt tình, nóng bỏng không chút lạnh lùng cứng ngắt nào cả.
Chần chứ không dứt, Tống Minh “nhịn” cũng quá đủ chết đi sống lại rồi với các màn quyến rũ của nàng nên khẩn trương dứt bỏ y phục, đem thân mình chiếm lấy người nàng. Cơ thể nàng sau lần đầu tiên đó đến nay còn chưa thích ứng nên vẫn khó chịu co người, vả lại người hắn cường tráng to lớn hơn nàng nhiều nữa.
Tống Minh thở ra, tay giữ hông nàng nhìn nàng dưới thân mình mắt rưng lệ cũng mê đắm đang nhìn lại hắn, bộ dạng thật mê người. Sĩ diện của hắn vừa chôn thành công vào người nàng. Đại tướng quân nói được không làm được thật là không thể vác mặt đi kiêu ngạo nữa.
Tuy nhiên trả giá thế này lời chán. Cảm giác cơ thể nàng ấm nóng, trơn khít kiềm chặt vật nam tính mang cho hắn khoái cảm không thể diễn tả nổi. Tống Minh khom người cắn nhẹ môi nàng như trách móc nàng phá hoại hình tượng “phong độ” của hắn.
An An ý loạn tình mê không còn nhận thức nổi đâu là trách đâu là yêu, cả người nhanh chóng dồn dập theo nhịp của hắn.
Nóng thiếc to lớn trừu đưa mạnh mẽ, người nàng dần cũng thích ứng tiết nhiều dịch mật trơn ướt giúp dễ dàng luật động. Hắn thật biết cách làm nàng mê đắm đến hồn phiêu phách lạc khi lúc lại ngừng ngang hôn nàng chờ nàng cong người muốn thêm mới dồn dồn bức tới.
Hơi tình lên hương, xác thịt va chạm khẽ khàn có lúc quá dồn dập càng dâng cao cảm xúc của cả hai khi cùng nhau ân ái. Lúc này mặc kệ chuyện gì thì chỉ biết có nhau say đắm trong tiết tấu hoang sơ mà thôi.
Nàng thật sự không bao giờ muốn xa phu quân giỏi chuyện khuê phòng thế này chút nào. Hắn cùng nàng mau chóng đạt khoái cảm ân ái tuyệt vời nhất.
Nhưng nàng ham muốn có thật, thể lực cư nhiên hơi bị tệ mới qua một lần chưa gì đã muốn ngủ. Thật sự ác mộng phá ngang giấc ngủ dễ chịu, nàng vẫn còn rất buồn ngủ lại bị cơn hoan ái dỗ dành truất hết mọi sức lực.
Thế mà Tống Minh vẫn tỉnh như sáo, dục vọng chẳng bớt tí nào thậm chí lại càng mãnh liệt hơn. Mắt nhìn nàng thân ngọc sau cơn say tình thật là động lòng bất cứ nam nhân nào, dù biết cạm bẫy cũng sẽ nổi thú tính làm trò ngốc nghếch ngay thôi.
Vả lại không phải chính hắn mới vừa không cầm lòng làm trò ngốc tự đánh mất hết sĩ diện cùng chữ tín của mình rồi thì chẳng còn gì để kiềm chế mình thêm. Nàng là thê tử của hắn, là nữ nhân của hắn, hắn lúc nào cũng có thể có nàng cả.
Thế là Tống Minh thở ra, trở ngang người nàng và ôm lấy. An An đã lim dim ngủ thì hốt hoảng mở đôi mắt tròn, môi mím lại ngăn kịp mình không la loạn lên.
Tống Minh lại giữ mông tròn trĩnh cho nàng nằm nghiêng ngang ra, hai đùi khép chặt nhẹ đưa nóng thiếc trêu ghẹo bên ngoài sau đó nhẹ vào ra hoa huyệt. Tư thế này càng làm thân nàng siết chặt vật nam tính của hắn mang lại nhiều khoái cảm.
Nàng không biết phải làm gì, tay chỉ biết cầm chặt chăn chịu đựng trong ngọt ngào. Hắn cùng thân thể nàng không rời, tay gắt gao ôm lấy nàng dồn dập từng nhịp từng nhịp ra vào chiếm lấy nàng làm của riêng cho hắn.
Vật nam tính đi sâu chạm tận điểm cuối hoa huyệt khiến nàng run lên, không ngăn nổi mình thở dốc lên tiếng rỉ rỉ yêu kiều do cảm xúc quá dữ dội.
An An mệt lắm rồi, cả người bị hắn chi phối mềm yếu nói…
- Phu quân… ưh… thiếp buồn ngủ!!!
- Ai cho nàng ngủ? Dám dụ dỗ ta, ta quyết không tha cho nàng, đêm nay sẽ trừng phạt nàng đến sáng mới thôi! - Vừa nói hắn vừa mang nàng nâng giữ tựa ra ngoài thành cửa sổ lớn có mạng che trước giường từ sau kề sát tiếp tục trừu đưa không dứt.
Oa… nàng hối hận rồi nha! Nàng bày trò là muốn được yêu thương chứ đâu phải muốn bị hành hạ như thế này. Cả sức giở tay lên bây giờ An An làm cũng không nổi, chỉ biết nhìn hắn hôn lên môi không ngừng tới đưa sâu phần thân thể nam tính trong người mình.
Tống Minh xoay trở mọi tư thế cùng nàng hoan ái, thấy nàng mặc kệ mình hành xử ngủ quên thì sẽ cắn ột cái đánh thức nàng, bức nàng lại hoảng hoảng rên rỉ ngay.
Hắn nhất định đem nàng tỉnh táo xem hắn độc chiếm người nàng, cho nàng mãi thuộc về chỉ riêng mình hắn. Ây da, nam nhân nào cũng thế cả, kể cả loại khô đá như Tống Minh cũng khó trách ích kỉ thế này có suy nghĩ độc chiếm nàng.
Cao trào cứ thế không ngừng lại, khuê phòng vang vọng âm thanh xuân tình ngọt ngào nhất của cả hai.
Định bụng trả thù nàng một cái “tàn độc” nhưng gần qua canh năm tản sáng hắn buột lòng miễn cưỡng tha cho nàng vì người nàng chẳng còn tí sức chống cự. Cả nơi tư mật nữ nhi kia dường như cũng không còn đủ sức chứa tinh túy nam nhân của hắn nên bạch dịch cứ men theo hoa huyệt phiến ra từ từ ướt thấm xuống đệm giường một mảng.
Dù sao sĩ diện cũng không còn, Tống Minh sẽ trả trả thù dần dần với tâm trạng vô cùng sảng khoái không hối hận.
Nhẹ nhàng giúp nàng lau bớt dấu tích hoan ái quá độ trên người, hắn lại ôm nàng đang ngủ say kéo vào trong tay. Tống Minh thấy rất vui dẫu cũng không rõ cái trò khóc như mưa giữa đêm có phải là một cái bẫy hay không?
Nói chung hắn thua nàng thế nàng cũng tâm phục khẩu phục nha. (Huynh thỏa mãn gần chết nói không phục có mà bị uýnh keke =3=)
——————–
Cha mẹ đang cùng ngồi dùng điểm tâm sáng thấy có mỗi Tống Minh đi ra ăn thôi. Bình thường sáng nào An An cũng gào lên chạy lung tung vì đói bụng mà.
- Tĩnh Nghiên đâu? - Hai ông bà lo con dâu không ăn sẽ đói nha.
- Để nàng ấy ngủ thêm, chút nữa con mang điểm tâm cho nàng ấy cũng được!
Tống Minh hôm nay tuấn nhan sáng láng, hưng phấn cùng cực, rõ ràng đang ở tâm trạng tốt nhất có thể. Thậm chí môi cũng đang mỉm cười vô thức nữa. Hai người lớn thật là nhìn “thạch nhi” của mình như thế không khỏi không sợ hãi nha.
Mãi đến trưa con sâu lười biếng vì đói b5ung mới trở mình lăn qua lăn lại trên giường dẫu mắt chưa mở. Tống Minh chờ nảy giờ hết kiên nhẫn rồi mang bánh đến bên giường thấp sát sàn gỗ nói nhẹ giọng chiêu dụ động vật háu ăn.
- Bánh bao xá xíu nóng hổi đây!
An An nghe mùi thơm thật ngon mà chớp chớp nhẹ mi cong mở mắt nhìn. Tống Minh nhìn nàng bằng ánh mắt âu yếm, tay phải cầm dĩa bánh, tay trái ôm ngang người còn cuộn người trong chăn.
Bánh đập vào mắt thiệt là hấp dẫn nhưng vẻ mặt tươi cười âu yếm của hắn mới càng cuốn hút gấp bội. Nàng cuối cùng cũng dụ dược phu quân “ăn thịt” mình rồi nên cười híp mí, giơ hai tay qua đầu nói lớn hớn hở…
- Oaa..!! Cuối cùng phu quân cũng thua thiếp rồi vậy mà còn bảo không muốn thiếp nha!?
Nụ cười của hắn chấm dứt không có hồi kết do nhìn bộ dạng đắc chí chọc tức hắn của nàng. An An vui vẻ ngồi dậy với tay đến cả dĩa bánh bao nho nhỏ bột trắng nở xốp thành cánh hoa lộ chút nhân xá xíu đỏ hấp dẫn thơm phức bên trong. Bụng nàng đói rã rời rồi cầm bánh chưa đến miệng thì Tống Minh đã hậm hực chặn môi nàng nhanh chóng đè ra giường.
Nụ hôn của Tống Minh thật tuyệt nhưng vẫn không làm nàng no bụng. Nàng vỗ vỗ vai hắn kêu như mèo đói.
- Thiếp đói bụng! Cho thiếp ăn bánh bao đi!
- Không cho!!! Ai bảo nàng hại ta mất sĩ diện rồi còn chọc ta nữa?
- Ấy… là tự chàng làm mất sĩ diện của chàng trước nha, thiếp nào có “ép buột” đâu. Đêm qua cũng đem người ta ra trừng trị rồi còn không tha cho thiếp sao?
Má nàng thẹn thẹn, đỏ ửng đáng yêu làm Tống Minh thật là ngây ngốc nhìn đầy mê đắm. Nàng ma mãnh nhân thời cơ ấy đem bánh bao nhỏ cho ngay vào miệng, ngốn tròn nhai nhai hạnh phúc bộ dạng không khác gì heo con háu ăn.
Tống Minh cười nhẹ, nét mặt không còn khô cứng lạnh lùng nữa mà lại rất ôn nhu, tay cất dĩa bánh sau đó quăng ngay cái chăn cản trở đang che đậy thân thể trần trụi hấp dẫn của nàng bên dưới,
An An với với theo dĩa bánh nhưng xa quá, mi nhíu lại cảm nhận Tống Minh hôn lên người mình nói đầy vẻ xấu xa…
- Ta không tha cho nàng!
- Ahh… ít ra chàng cũng phải cho thiếp ăn bù sức trước đã!
- Không cho ăn!
Khuê phòng sáng ra lại tiếp tục nóng lên theo kích tình của cả hai. Nàng mê đắm theo Tống Minh cũng không rõ giờ mình giống người thắng hay là kẻ thua nữa nhưng thật sự thấy rất hạnh phúc.
- Hết chương 8 -