An An nhìn gia nhân trong phủ đang chuẩn bị trang trí tiệc mừng tuổi sinh thần thứ 50 của lão gia thì lạnh toát run sợ cả người. Quốc sư là đại thần chủ chốt trong triều, có phu nhân lại là tiểu muội của hoàng hậu, đồng thời cũng là tỉ tỉ của tể tướng gia nên những người đến dự đương nhiên toàn thuộc tầng lớp thượng lưu cao cấp.
Chưa kể con trai độc nhất lại là đại tướng quân nắm giữ binh quyền mảng võ nên tiệc mừng không thể xuề xòa quá. Tiệc thì An An thật không ngại nhưng điều khiến nàng lo lắng lúc này đây chính là sẽ càng nhiều người thấy nàng, lỡ mà ai đó nhận ra nàng không phải Dương Tĩnh Nghiên thật sự, mọi chuyện vỡ lỡ, dù cho bây giờ Tống Minh đã biết hết mọi chuyện nhưng hậu quả kéo theo rất nặng nề.
Lại thêm An An lo sợ biểu đệ của Tống Minh là Phiến An Thành sẽ xuất hiện trong tiệc mừng lần này. Mọi chuyện cũng do chính nàng trốn đâu không trốn, lại trốn vào cái phủ này khiến bản thân chuốt thêm nhiều phiền phức hơn là lêu lỏng bị mama bắt về.
- Tiệc mừng… con không ra được không mẹ? - Nàng bẽn lẽn hỏi thử ý mẹ chồng xem sao nhưng bà ấy phản bác ngay.
- Sao mà không ra? Cha con ghét đông vui nhưng lần này cố ý làm lớn để mọi người biết mặt thê tử của Minh nhi thôi do hôn lễ của hai đứa gặp sự cố, đến giờ nhiều người tò mò muốn biết mặt con lắm đó Nghiên nhi!
Nghe thế nàng hết đường trốn, chỉ lẳng lặng rơi lệ sầu thảm trong lòng. Mẹ chồng muốn khoe con dâu lắm nên không thèm quan tâm là nàng khổ sở thế nào, chỉ lo chỉnh lại áo mình mới may cho nàng.
An An đứng yên thử đồ mới, trong đầu cố nghĩ cách thoát buổi tiệc mừng tuổi đó thì mẹ chồng nhìn thấy vết sẹo vừa lên da non trên vai phải nàng. Da nàng trắng, vết sẹo tuy mờ hồng nhạt song vẫn thấy rõ là dấu cắn của “người”…
- Sao vai con lại thế này Nghiên nhi?
Bấy giờ nàng mới sựt nhớ không kịp che lại rồi. Nếu nàng trả lời “chó cắn”, Tống Minh mà biết cũng xử nàng cho xem. Dù sao nàng cũng không muốn tự đem mình đi yêu “cẩu cẩu” nhé, nàng cười trừ cho có trả lời mẹ chồng…
- Phu quân chỉ lỡ chút thôi mẹ! - Dấu răng quá rõ, thà nàng nói thật theo chiều hướng nhẹ nhàng còn hơn nói dối bị nghi ngờ truy ra còn khó xử hơn.
- Như thế này là lỡ sao? Nó cắn con đến thế nào có luôn vết sẹo thế này? Con còn không biết đi nói mẹ mắng nó vì dám làm con đau sao?
Thấy mẹ chồng cưng yêu bênh vực ình nàng liền cười nhẹ. Lúc đó quả thật chính nàng đau đến mức không chịu thấu, nhưng rồi nhìn lại trên người có dấu vết của hắn, cả đời này nàng sẽ luôn nhớ mình thuộc về Tống Minh và từng cùng bên nhau vui vẻ.
Chuyện rời xa hắn nàng cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, An An biết cả đời này nàng sẽ chỉ có Tống Minh, khi rời xa chính nàng sẽ không tìm thêm một nam nhân nào nữa hoặc giả đời nàng thê thảm hơn có lẽ nàng sẽ chết chờ kiếp sau có duyên tái ngộ. Mẹ hắn lắc đầu vuốt tóc con dâu khờ dại của mình…
- Tội cho con làm thê tử của tiểu tử làm gì cũng nóng nảy, mạnh bạo của mẹ!
- Hi… phu quân là tướng quân mạnh mẽ là lẽ thường mà mẹ!
- Ừhm… nhưng con đói chưa Nghiên nhi?
- Dạ đói lắm luôn rồi đó mẹ!
Nghe ăn nàng lại có tâm trạng lại ngay, hưng phấn yêu đời không bi quan nha. Miễn không cần thấy cái mặt lạnh lùng khô cứng của Tống Minh thì nàng vẫn có thể ăn uống hạnh phúc. Dẫu sao chuyện hắn giận nàng đã khổ tâm lắm rồi, nàng càng không muốn tự chịu đói ngược xác mình thêm đâu.
—————
Tống Minh nhìn cửa phòng, mang một chút chần chừ, hắn hít sâu một hơi mệt nhọc trong lòng trước khi đẩy cửa bước vào vẫn giữ gương mặt băng giá. Còn nàng đang ngồi trùm chăn trên ghế trường ăn bánh quế hoa, thấy Tống Minh về nàng xém tí mắc nghẹn giấu không kịp dĩa bánh.
Tống Minh bắt nàng ngủ trên ghế là hình phạt thế mà nàng còn có tâm trạng ăn bánh như thế không khéo hắn sẽ lại nổi cơn thịnh nộ. An An giấu dĩa bánh đang ăn dở ra sau lưng dù biết Tống Minh thấy rồi nhưng vẫn cố xoay sở lại tình hình.
Nàng mím môi không dám hó hé tiếng nào nhìn hắn, hắn cũng không nói gì, dáng vẻ vẫn lạnh như băng nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ hằn lên sự mệt mỏi. Nàng mang chút lo lắng lại không thể quan tâm như trước, chính nàng làm hắn giận dữ, nàng thì vẫn ăn ngủ đầy đủ còn Tống Minh xem ra không hạnh phúc thư thái như nàng rồi.
An An vội chạy đến có ý giúp Tống Minh thay xiêm y ra nhưng tay nàng vừa chạm lên bộ giáp bạc thì hắn đã hất tay nàng ra, xoay nhìn bằng ánh mắt xa cách, nói nhẹ nhưng vô cùng tàn nhẫn…
- Đừng có giả vờ nữa với ta!
- … thiếp đâu có…
An An nói, mắt nhanh chóng đong đầy lệ, giờ đây nàng quan tâm Tống Minh cũng chỉ xem nàng giả dối. Nàng không biết làm sao để chứng minh tình cảm của mình hoàn toàn chân thật. Niềm tin đã mất, nàng biết mình không bao giờ được hắn tin yêu như trước. Thế là ngậm ngùi, tự ôm lấy buồn bã, nàng lại về ghế trường nơi góc phòng, không nói gì chỉ ăn bánh tiếp.
Tống Minh thay áo, dẫu không nhìn nàng nhưng biết nàng vừa ăn vừa cố nén khóc không ra tiếng. Trời nay đã vào đầu đông, không khí nhanh chóng se lạnh, An An chùi chùi nước mắt tự kéo chăn trùm lên người mình. Nàng đưa mắt nhìn Tống Minh thay áo đi ngủ không quân tâm mình, cả hai chung phòng cách nhau thật gần nhưng cũng thật là xa vô tận. An An biết mình bị đối xử thế này cũng chỉ do mình song chết còn sướng hơn cảm giác thống khổ chịu đựng sự lạnh giá từ Tống Minh rét buốt hơn cả mùa đông đang kéo về.
Hắn nằm xoay lưng về phía ghế trường của nàng nhưng nàng làm gì hắn đều biết cả. Nàng ăn sạch dĩa bánh vun đầy đúng “thể lực” bình thường, rồi sau đó uống trà bị sặc do nóng nên nhăn nhó. Sàn nhà lạnh cóng, nàng vội trở lại ghế trùm chăn song vẫn cứ run rẩy.
Tống Minh cuối cùng cũng hơi nhìn lại khi nàng lại đi lại tủ gỗ đựng quần áo, nàng chui vào trong tủ bới tung tìm kiếm. Hắn nhíu mày không biết nàng lại muốn giở trò gì thì An An hớn hở tìm ra áo choàng lông dầy mùa đông dành cho những ngày trời đổ tuyết phải đi ra ngoài. Có thêm áo, nàng lại hạnh phúc trùm vào vai sau đó lại ghế đắp kín thêm chăn hi vọng ấm áp hơn.
Tống Minh lại nằm yên trên giường, hắn chịu lạnh rất tốt nhưng thật sự hôm nay cũng cảm thấy gió đông thổi sớm thật rét buốt. Trên ghế trường chỉ lót đệm mỏng, không màng che, không gần lò sưởi ấm hẳn phải rất lạnh. Hắn nhắm chặt mắt lại, chính là nàng lừa dối hắn, có khi nàng chẳng hề thật lòng chỉ dã tâm dụ dỗ tâm hắn nhưng vì sao vẫn muốn lo lắng cho nàng. Tống Minh cảm thấy mình thật ngốc nghếch, hắn cố không siêu lòng tha thứ cho nàng. Chợt An An rụt rè ngẩn đầu lận tiếng từ phía bên ghế …
- Phu… àk không, Tống Minh… thiếp không ra ngoài hôm mừng tuổi cha chàng có được không?
Nàng nhìn thấy hắn nằm nghiêng trên giường ấm áp một mình không nhúc nhích, cũng chẳng trả lời mình. Nàng chớp nhẹ mắt buồn hiu tự lẩm nhẩm ỉu xìu…
- Ngủ rồi sao…!?
An An lại nằm xuống rút người co lại thoát cơn lạnh này. Cả ngày nàng đều nhớ hắn, suy nghĩ về hắn, thấy đau lòng vì tổn thương dối gạt hắn, nhưng hắn về không nhìn nàng cũng không nói gì với nàng cả. Nàng thật muốn được nằm trên giường ấm áp trong vòng tay lớn của Tống Minh nhưng chắc chỉ là viễn cảnh không bao giờ còn có thể xảy ra.
Nàng chỉ biết tự ôm mình, thở hừ hừ nghe hơi lạnh tràn trong lòng ngực cả người cứ thế tê cóng dần. Hôm nay lạnh quá, chẳng lẽ nàng sẽ chết cóng trên cái trường kĩ này vào ngày tệ hại này sao?
Nàng nhanh chóng chòm dậy, tay với đến ngọn đèn bỏ lồng che ra nhẹ đưa hai bàn tay mất hết cảm giác hơ nhẹ lên lửa tìm chút ấm áp. Và lơ đễnh nhìn qua thấy Tống Minh đã ngồi dậy thiếu chút khiến nàng ôm luôn cây đèn vì giật mình rồi.
Trong khuê phòng tối mờ, hắn rõ ràng đang nhìn nàng, gương mặt cứng ngắt kia thật khó đoán làm nàng mang chút kinh sợ trong lòng. Cuối cùng Tống Minh lên tiếng lạnh lùng…
- Qua đây!
- Hôm… hôm nay lạnh lắm chàng tha cho thiếp đi! Xin chàng!
An An co rúm van xin, nàng không muốn chịu đau đớn nên có lí do gì cũng được hi vọng Tống Minh thương hại tha cho. Hắn mang chút thở dài, gằng giọng khó chịu rõ ràng là đang kìm nén sự tức giận…
- Qua đây hay muốn ngủ ngoài sân?
An An cắn môi, ngủ trên ghế trong phòng thế này đã lạnh lắm rồi nếu ra ngoài sân đảm bảo nàng chết chắc. Vì cuộc đời còn dài cùng nhiều đồ ăn ngon vẫn chưa nếm thử qua hết, nàng rụt rè bước đến gần hắn.
Song Tống Minh không có ý làm gì nàng, hắn nằm xuống xoay người đi chừa cho nàng khoảng trống trên giường cạnh mình. Nàng hớn hở mừng rỡ, vội quăng cái áo choàng lông đi sau đó nhanh chóng nằm xuống cái giường êm ái còn ấm thân nhiệt của Tống Minh.
Nàng xoay qua nhìn tấm lưng rộng, dẫu hắn còn chưa tha thứ nhưng còn có chút quan tâm nàng không bỏ mặt nàng chết cóng thì nàng hạnh phúc lắm rồi. Miễn còn có thể ở gần, nhìn thấy Tống Minh hằng ngay, bị đối xử ra sao nàng cũng sẽ cố vượt qua. Thế là An An nhẹ nhàng mau chìm vào giấc ngủ.
Tống Minh xoay người nhìn nàng ngủ ngon, gương mặt bình yên chỉ làm hắn lặng nhìn sau đó tay bất giác kéo nhẹ chăn ủ ấm thêm cho nàng thì nàng như thói quen dụi ngay vào ngực hắn ôm ngủ tiếp.
Tống Minh lập tức giữ vai nàng định kéo nàng ra ngay nhưng tay lại vô lực. Người có lỗi là nàng nhưng hắn không nỡ trông thấy nàng chịu khổ. Chính là hắn là một nam nhân hèn nhát, ngốc nghếch kiên cường hận nàng không bao lâu đã nản lòng rồi.