Yêu Nữ Tiểu Nương Tử


Tống Minh nghe mẹ báo mà cả người chấn động. Hắn hỏi ngay lại mẹ…
- Mẹ nói nàng ấy làm gì?
- Nghiên nhi chạy theo người làm mẹ và cô mẫu của con té. Bình nhi có đuổi theo ngay nhưng không kịp. Giờ không biết con bé đang ở đâu, mang thai còn chạy như thế mẹ lo quá!
Tống Minh không suy nghĩ gì nữa vội vã xoay đi hạ lệnh cho lính tìm nàng ngay. Hắn lo lắng một phần lại sợ hãi nàng chạy trốn khỏi mình vạn phần. Nàng đã có ý nghĩ đi khỏi hắn, nàng đã xin tha thứ nhưng hắn vẫn nhất mực lạnh lùng làm nàng khóc. Có khi nàng nhân cơ hội này bỏ trốn rời xa hắn thật sự.
Tống Minh rất sợ, có hờn có trách nàng nhưng vẫn yêu nàng. Nếu không vì yêu nàng sâu đậm hắn làm gì mà giận như thế và ép nàng không được bỏ đi chứ.
Khi đó An An lim dim mở mắt nhìn trần giường giản đơn mộc mạc không phải khuê phòng quen thuộc của mình. Dương Nhi đang sắc thuốc nhìn thấy mừng rỡ đến bên giường…
- Cô nương tỉnh rồi! Cô ngất một đêm rồi, đại phu nói chỉ là quá sức lại động thai!
- Con tôi có sao không?
- Không! Thai vẫn bình an không sao hết!
Nghe thế nàng thở ra nhẹ nhõm, tay xoa lên bụng mình thật là sợ muốn chết. Rồi nàng cố ngồi lên nhìn căn phòng gỗ sáng sủa nhìn ra ngoài là bờ sông. Đây là phòng của Dương Nhi được bà chủ sắp xếp cho khi làm tại tửu lâu. Nhìn Dương Nhi, An An cười không biết sao bày tỏ hết lòng biết ơn…
- Cám ơn cô nương!
Dương Nhi đang cải nam trang nghe thế cũng giật mình hỏi ngay An An…
- Cô nhìn ra tui là nữ nhi sao?

- Cùng là nữ nhi với nhau làm sao tui nhìn không ra. Cô nương tên gì? Mẹ con tui thật mang ơn cô nương!
Tiểu bảo bối của nàng và Tống Minh, nàng không muốn con có mệnh hệ nào. Lần sau nàng nhất định không chạy như thế, quên mất luôn con gây ra một phen hú vía. Dương Nhi cũng cười, vừa gặp đã thấy có thiện cảm với An An rồi nên mới cứu về, khi tỉnh An An cũng thật dễ thương càng làm người ta có nhiều hơn hảo cảm…
- Tui tên là Dương Nhi. Còn cô nương?
- An… àk không. Tôi là Dương Tĩnh Nghiên!
Nàng phải giả làm Tĩnh Nghiên thôi không thể đi khắp nơi rêu rao với mọi người mình là An An được. Nhưng khi nàng thốt ra cái tên đó, Dương Nhi tắt ngấm nụ cười, gương mặt nhanh chóng trở nên kinh ngạc đầy kì lạ.
An An cũng thấy rất khó hiểu khi cô nương ấy tự dưng lại biểu hiện như thế. Dương Nhi nói lắp bắp hỏi lại nàng…
- Cô… vậy cô có phải là thê tử của đại tướng quân Tống Minh con trai Quốc sư không?
- Phải! Sao thế Dương cô nương?
An An ngây ngô hỏi lại vì điều đó tạm thời là sự thật vì Dương Tĩnh Nghiên chỉ có mình nàng mà thôi. Thế nhưng Dương Nhi đứng lên lắc đầu không tin, nhìn An An mà nói như trăn trối….
- Cô không phải… Tiểu Mộng của tui đâu? Cô không phải Dương Tĩnh Nghiên!
Đến bây giờ cả An An cũng giật mình co ro run lên trên giường nhìn Dương Nhi. Hai cô gái cùng nhìn nhau sợ hãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chuyện nàng là Dương Tĩnh Nghiên giả chỉ mới có Tống Minh biết. Còn Dương Nhi lại biết ngay, chỉ có thể là cô nương ấy biết Dương Tĩnh Nghiên thật.
An An nhìn Dương Nhi thốt hỏi ngờ vực…
- Sao cô nương biết tui không phải Dương Tĩnh Nghiên? … cô nương là ai?

Dương Nhi nghe hỏi, cũng nhìn An An một cách run sợ nói ra sự thật…
- Tôi chính là Dương Tĩnh Nghiên!
Lời Dương Nhi nói ra làm An An choáng váng. Chính nàng tận mắt nhìn thấy xác tân Dương Tĩnh Nghiên, lòng luôn nơm nớp nỗi ám ảnh của cô ta giành lại Tống Minh tại sao Tĩnh Nghiên không những còn sống còn lại là một người khác.
Sự trùng hợp làm cả hai gặp mặt nhau tháo gút mọi vấn đề đó. Lòng cùng hoang mang không hiểu chuyện người kia thế nào nhưng cả hai cùng tò mò, chịu ngồi nói chuyện thật là bình tĩnh.
Thế là ngoài trời lại buông ánh chiều tà, hai cùng nhau ngồi trên giường kể hết cho nhau sớm thân thiết hơn cả ban đầu. An An kinh ngạc thốt lên với Tĩnh Nghiên…
- Vậy là cô tân nương xấu số ấy là tì nữ của cô đi thế thân thôi sao?
- Tui thật không muốn bị ép lấy chồng như vậy mới to gan làm thế… hic không ngờ muội ấy xấu số chết thảm thay tui!
Tĩnh Nghiên cứ nghĩ tì nữ giả mình làm vợ tướng quân sẽ sung sướng không ngờ lại ra nông nổi đó. Nhiều lần Tĩnh Nghiên đứng quan sát phủ quốc sư định xem Tiểu Mộng sống có ổn không nhưng không lần nào gặp cũng không mảy may suy nghĩ hay biết chuyện đoàn rước dâu chết thảm.
An An cũng kể lại mọi chuyện của mình lại thành một Tĩnh Nghiên giả khác. Cả hai đã đan tay vào nhau tâm sự như tỉ muội thân thiết. Nghe xong, nhìn mắt An An long lanh lệ buồn Tĩnh Nghiên bùi ngùi hỏi…
- Vậy giờ cô đang mang thai mà huynh ta cũng chưa tha thứ sao? Sao lại có loại nam nhân tàn nhẫn như thế chứ!?
- Đừng nói Tống Minh như thế… tui nói dối lừa gạt mọi người, làm tổn thương huynh ấy rất nhiều.
- Tui thấy cô là bất đắc dĩ mà, không làm thế mama lại bắt về thì sao? Nữ nhi chúng ta toàn bị nam nhân hành hạ đau lòng thôi!

Tĩnh Nghiên nói, lại nhớ về Phiến An Thành mà vương lệ khóe mi. Nếu Tĩnh Nghiên biết Phiến An Thành chính là gã công tử hại An An trốn chui chốn nhũi giả mình chắc cũng bất ngờ vì sự trùng hợp này lắm.
An An được gặp Dương Tĩnh Nghiên thật bằng xương bằng thịt, lòng tuy không dễ chịu nhưng có phần an ủi hơn cười nói…
- Không ngờ có thể cùng tâm sự với người tui giả dạng. Tui đã sống với thân phận, vị trí lẽ ra là của cô… thật xin lỗi!
- Đừng! Vốn tôi cũng tìm người thay thế mình mà. Vả lại cô và Tống Minh có tình cảm, còn sắc có tiểu oa nhi như thế tui thấy rất vui như tác hớp cho hai người gặp được nhau đó An An!
Nghe thế An An vui lắm, nàng cứ luôn lo Dương Tĩnh Nghiên hận mình nhưng không sao rồi.
- Cám ơn cô Tĩnh Nghiên! Lòng tui giờ nhẹ nhõm hơn nhiều lắm!
- Tui cũng thế, chỉ tiếc cho tiểu Mộng… nhưng chúng ta có duyên gặp gỡ thế thân như vậy hay là kết nghĩa tỉ muội có được không?
An An cười vui nhanh chóng đồng ý. Nàng có đệ muội cũng như không có nên đề nghị này thật là đáng quý. Cả hai cùng nhau quỳ nhìn vầng trăng vừa lên bên ngoài cửa sổ. Tĩnh Nghiên cũng bằng tuổi nàng, An An cười nói có chút ma mãnh…
- Để tui làm tỉ cho, cô nương còn chưa có phu quân mà!
- Vậy cũng được! Tỉ tỉ!
- Muội muội!
Cả hai vái lạy rồi cười khúc khích với nhau làm hảo tỉ muội tốt. Mọi chuyện trong lòng đã được tháo gỡ, cả hai cùng ăn uống trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Đến khi gà gáy sáng, An An mới sựt tỉnh nhìn người nằm cạnh mình là Tĩnh Nghiên không phải Tống Minh mới giật mình nhận ra nàng quên trở về nhà….
- Ahh… tỉ đi suốt từ hôm kia rồi!
- Ây! Muội cũng quên mất! Tỉ khỏe chưa hay muội đi gọi người tới trước tỉ!
- Không sao! Tỉ tự về cho nhanh. Còn muội không định ở đây làm tiểu nhị mãi sao?

- …dạ!
Tĩnh Nghiên nói mà ánh mắt trĩu buồn, không phải vì An Thành làm nàng không còn hứng thú ngao du đây đó thì cũng đâu đi làm tiểu nhị trốn nơi này. An An nhìn cũng đoán ra, nàng nâng má Tĩnh Nghiên nói…
- Đừng buồn vì nam nhân ấy nữa!
- Sao tỉ nhìn ra thế… - Tĩnh Nghiên thật sự cho An An làm tỉ tỉ là phải rồi vì cái gì nàng cũng đoán ra đúng hết cả. An An cười toe toét.
- Tỉ rất lợi hại mà. Muội ở đây giữ gìn sức khỏe, khi được ra ngoài trở lại tỉ sẽ tìm muội!
An An nói có chút thê thảm, nàng không cần về tới nhà cũng biết Tống Minh sẽ vô cùng giận dữ nhốt nàng luôn. Tĩnh Nghiên cười với tỉ tỉ và ra ngoài tiễn. An An vẩy tay đi trở về lại làm Tĩnh Nghiên giả.
Tĩnh Nghiên đứng ở thềm tửu lâu nghe mùi hương sáng sớm dễ chịu, gặp An An lòng Tĩnh Nghiên thật rất nhẹ nhàng dễ chịu hẳn. Nàng thật mong Tống Minh sẽ tha thứ cho An An mau. Song một dáng nam nhân đứng đó tự bao giờ làm nự cười của nàng tắt ngấm.
An Thành nhìn Dương Nhi của mình cuống quýt định trốn lại vào trong đóng cửa thì lao đến mạnh tay cản nàng…
- Sao muội bỏ đi hả?
- Bỏ ra….Đi hay ở không liên quan đến huynh!
Tĩnh Nghiên cố gắng thoát khỏi tay An Thành đang nắm càng làm hắn không vui. Và chẳng nói trước, y dễ dàng kéo nàng ra khỏi tửu lâu còn chưa mở cửa buôn bán…
- Thân là tì nữ của ta muốn đi là đi sao? Ta đã cho phép muội chưa?
- Không… bỏ ra! Áh..
An Thành khó chịu vác Tĩnh Nghiên lên vai mặc kệ nàng la hét không chịu cũng quyết mang trở về. Người ta vì không còn muốn gặp mặt hắn mới bỏ đí thế mà bị gán vào tội tì nữ trốn việc xem có tức không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận