An An nhíu mày nhìn khách ra vào tệ hẳn so với lúc nàng còn ở đây. Giờ Mỹ Hồng Lâu danh trấn sắc phường xuống cấp thành loại thanh lâu bình thường này rồi? Nàng nhìn mấy cô kĩ nữ múa hát chỉ biết lắc đầu vì trình độ thật tệ. An An thật đau lòng muốn rơi nước mắt vì sự xuống dốc này thì có giọng nam nhân ẻo lả xúc động vang lên…
- An An! Là con thật rồi An An!
- Mama…
Thấy mama nước mắt đầm đìa, nàng nhanh nhảu xà vào lòng ông ấy như “mẹ con trùng phùng”. Sau một hồi lâm li, mừng mừng tủi tủi, mama nhìn nàng vẫn xinh đẹp có phần đằm thắm hơn xưa, áo quần nhung lụa, mặt tươi rạng rỡ có vẻ không chịu gì cực khổ. Chỉ duy nhất bụng nàng là có “vấn đề”. Thấy thế An An cười xoa xoa bụng tròn…
- Tiểu bảo bối của con hơn bốn tháng rồi, còn biết nhúc nhích bơi trong bụng con nữa đó mama!
- Sao con có thai? Có với gã nào chứ? Con đi có một năm sao lại ra nông nổi này hả An An? - Mama nước mắt đầm đìa sợ nàng bị uẩn khúc gì nhưng An An cười toe toét khoe.
- Cái này là của phu quân con mà không sao đâu mama!
Nàng vỗ vỗ, thai này có chủ không lo người ta đàm tiếu bậy bạ. Mama thật muốn ngất đi nhưng thấy nàng bình an cũng bớt áy náy trong lòng.
Nàng hạnh phúc thoải mái ngồi thưởng thức gà nướng nổi tiếng ở Mỹ Hồng Lâu trước rồi có gì mới tính sau. Nàng thèm món này lắm rồi, một mình ăn cả con gà cũng được, vừa ăn vừa nghe mama kể lại hết. Ông ấy khóc lóc ôm nàng…
- Lỗi tại ta ham tiền hic… ta hối hận lắm tìm mãi không ra con. Ta biết con sẽ không về nhà, thân con đi đâu được, một ngày ăn năm bữa thật lo con bị chết đói. May mà giờ con không sao rồi mama có chết cũng yên lòng.
- Đừng thế mà mama. Con không còn trách mama nhiều đâu người đừng có lo!
- Vậy là cũng trách ít sao?
- Tất nhiên! Ai biểu mama ham tiền quá làm chi!
Nàng cười, nói rất nhiều chuyện mình trải qua ama nghe. Cảm giác về nhà làm nàng sung sướng lắm. Hôm sau máu nghề sôi sục, nàng vác bụng bầu ra dáng “kĩ nữ đàn tỉ” dậy các cô kĩ nữ múa hát. Nhìn cảnh Mỹ Hồng Lâu vắng khách, mama ít tiền buồn rầu nàng thật chịu không được.
Thế là chỉ vài ngày với sự chỉ dẫn của Nguyệt An tiên nữ lừng lẫy một thời, các màn trình diễn hút khách lại nỗi lên. Nàng còn bảo mama câu khách bằng bằng cách khuyến mãi như gọi ba cô kĩ nữ sẽ thêm một cô cùng loại hầu rượu, chơi hai đêm liên tục sẽ chiết khấu giảm giá tiền đêm thứ ba.
Mỹ Hồng lâu có An An quay một vòng lại đông kín khách. Mama nựng má nàng khi nàng cười toe toét ăn bánh xoa bụng tròn.
- Con đúng là sinh ra để ở thanh lâu mà. Sau này ta già yếu cho con làm mama thế ta nha An An?
- Ưhm… con thích lắm, nhưng phu quân giết con đó không cho đâu!
- Ủa? Mà sao không thấy phu quân con tìm con cũng mấy ngày rồi!
- Chàng ấy ở biên giới còn lâu mới về, con ở chơi với mama thêm ít ngày rồi từ từ về cũng được!
Ở thanh lâu dĩ nhiên vui vẻ hơn phủ Quốc sư rồi. Song nàng chưa thỏa mãn xong đã xém mắc nghẹn vì cả đội bộ binh đi vào. Khách sợ hãi tản đi. Tống Minh cầm đao bước vào sau, hai mắt thâm, gương mặt mất ngủ cộng thêm lo lắng nên vô cùng đáng sợ. Thấy tình hình nguy quá, nàng len lén cần đùi gà tính trốn đi thì hắn lạnh giọng gọi…
- An An!!!
- Ủa? Phu quân đến khi nào thiếp không thấy nha!
Nàng quăng đùi gà lại, cắn răng nhào đến ôm không khéo Tống Minh đánh nàng mất. Hắn cũng nhanh ôm lại nàng, kiểm tra nàng sơ bộ hoàn toàn không mất cọng tóc nào mới lao lao đến giáng đao.
Cái bàn gỗ cẩm sà cừ trước mặt mama bị chẻ đôi ngọt ngào. An An im run mặt tái không thua gì mama.
- To gan dám bắt nương tử của ta. Để xem ta chặt ngươi ra mấy khúc như cái bàn này!?
Không khéo Tống Minh dọa mama xỉu mất nên nàng nhanh nhảu chạy qua ôm mama. Tống Minh nhíu mày nhìn dù ông ta có mặc áo nữ nhân ẻo lả vẫn là nam nhân. Mà nàng gần nam nhân nào hắn cũng không vui….
- Hiểu lầm thôi phu quân! Mama là người nuôi thiếp lớn đó! Còn đây là Tống Minh – phu quân của con đó mama!
Mama không còn giọt máu trên mặt, nhúc nhích cũng không nổi làm sao chào lại. Mặt Tống Minh vẫn đầy sát khí, thịnh nộ bừng bừng rõ muốn giết người. Nàng le lưỡi thấy nguy nên nhanh nhẹn lại ôm ngang hắn sau đó nói với các tỉ muội…
- Binh lính mệt rồi, cái tỉ muội phục vụ cho tận tình nha!
Lính của Tống Minh hết hồn mỗi người có hai cô nương xinh đẹp kéo đi vui vẻ. Tống Minh cản nhưng cũng bị An An kéo đi rồi. Nàng biết hắn giận nên kéo về phòng dùng thủ đoạn xả nhiệt hỏa khí nhanh nhất chính là truất hết xiêm y lôi xuống hồ.
Mặt Tống Minh không vui như hờn dỗi làm nàng cười chu môi hôn ấy cái rồi rỉ rỉ nài nỉ…
- Thiếp xin lỗi! Chàng lo lắm phải không? Thiếp chỉ tính ở đây chơi chút xíu mà thôi! Chàng tha cho thiếp nha!
Bị hôn khắp mặt, nàng còn dùng thân thể trực tiếp dụ dỗ cuối cùng hắn cũng xìu ôm lại dùng môi cuốn quýt giữ môi nàng. An An cười khi hắn gầm gừ, nhưng tay vẫn ôn nhu xoa bụng tròn của nàng….
- Sau này đi đâu ta cũng phải mang nàng theo mới được!
- Hì… thế lúc chàng ra trận, lỡ vì thiếp khiến chàng nôn nóng phân tâm thì sao phu quân?
- Nàng đúng là yêu nữ thích dụ dỗ ta mà!
Căn phòng mau chóng vang tiếng cười của cả hai. Chỉ cần không thấy nàng là nàng chạy lung tung rồi nên ôm nàng trong tay thế này Tống Minh mới thở nhẹ nổi.
Hôm sau Đại tướng quân mặt tươi như hoa, tỏ ra lịch sự nhã nhặn với mama một cách đàng hoàn. An An khoái chí đi bên cạnh hắn trở về. Đám lính của Tống Minh sau một đêm đến chốn tiên bồng cũng lâng lâng trên tận mây xanh. Nàng vẩy vẩy tay…
- Khi rảnh con lại về chơi với mama!
- Dẫn theo đông người thế này nữa nhá An An!
- Dạ! Con biết rồi!
Cả đám lính nghe thế liền hớn hở vì sẽ còn có dịp đến nữa, nhưng Tống Minh quét mắt lạnh giá, ai cũng im ru không dám hó hé. Chỉ có nàng vòi vĩnh mua quà, mua bánh hắn mới không lạnh lùng trơ cứng.
Nàng cứ như đi du sơn ngoạn thủy, quyết mua đặc sản về cho cha mẹ chồng. Tống Minh rất chiều nàng, không cần nàng đòi đã mua bánh cho nàng rồi. Lính cũng ra xe chờ, An An hạnh phúc có bánh ăn nên không chú ý gì. Mãi đến khi căn nhà nhỏ có rào tre hiện ra nàng mới bối rối không nuốt nổi, lệ nhan không vui….
- Sao chàng biết…
- Ta có hỏi mama. Ghé vào nhà nàng một chút đi!
- Không! Nơi đó không cần thiếp… thiếp không muốn về đó nữa…
- Tất nhiên! Nơi thuộc về nàng là ở cạnh bên ta!
Tống Minh cứng rắn nói dù nàng không muốn cũng không được. Đây là nhà của nàng nhưng nàng không thể về. Ở đây có người thân của nàng nhưng nàng không thể nhận. Lần cuối tại đây lòng nàng đau đớn vô cùng chẳng thể thấu, nếu không phải có tay Tống Minh dìu An An chỉ sợ mình đã không bước nổi.
Và có tiếng chọi đồ từ trong ra, hàng xóm cũng bu quanh nhà nàng. Cha nàng lại say rượu thiếu nợ làm bọn chủ nợ đến đập phá. Tiểu muội khóc, chính mẹ nàng cũng khóc. Cha nàng tay cầm bình rượu nhếch nhác vẫn còn khẩu khí nói…
- Tìm An An mà lấy tiền!
- Nó bỏ trốn khỏi thanh lâu lâu rồi ông làm ơn tỉnh lại đi!
- Tìm nó… nó là kỉ nữ nổi tiếng mà!
Nàng rưng lệ, chỉ muốn xoay đi nhưng tay Tống Minh nhất mực giữ lấy cản lại. Tống Minh đem nàng chen qua đám đông. Chủ nợ đang tính bắt tiểu muội lớn của nàng đi coi như chuộc tiền. Tất cả đều loạn, mẹ nàng đang khóc giữ con khỏi đám chủ nợ thì sững ra nhìn thấy An An.
Nàng mím chặt môi cố không khóc, thật may là họ vẫn còn nhận ra được nàng là ai. Tống Minh nhẹ nhàng bước đến đưa ra một sấp ngân phiếu mà nói…
- Nợ của họ ta trả, thả cô bé ra!
Mắt thấy tiền, chẳng cần thắc mắc Tống Minh từ đâu ra, đám chủ nợ vui vẻ bỏ đi. Cả nhà nàng nhìn nàng và Tống Minh. Mặt hắn vẫn lạnh băng bước đến đưa mẹ nàng một sấp ngân phiếu lớn khác mà nói…
- Đừng tìm An An lấy tiền nữa. Nàng ấy không phải kĩ nữ, cũng không là món nợ gì cho cả nhà này nữa!
Mẹ và tiểu đệ, tiểu muội của nàng đơ ra nhìn Tống Minh sau đó nhìn nàng. Mắt mẹ nàng phút chốc run rẩy không dám nhìn thẳng mặt nàng. An An đã khóc mất rồi, nghẹn ngào không nói gì nổi. Tống Minh xoay lại nhìn nàng, môi nhoẻn cười dịu dàng mang nàng rời khỏi
Người thân của nàng xem như đây là lần cuối. Lòng nàng đau đớn nhưng không thể thay đổi gì thêm. Tống Minh chỉ lẳng lặng ôm lấy cho nàng khóc thỏa thích. Đến lúc đói quá nàng mới dựa vào Tống Minh trong xe ngựa vừa ăn vừa sụt sùi. Tống Minh cẩn thận vuốt ve má nàng…
- Ta chỉ muốn nàng không còn điều gì phiền muộn trong quá khứ. Nàng đừng trách ta!
- Thiếp đâu có trách chàng. Dù sao thiếp cũng sớm không có tên trong gia phả nhà thiếp, không vì đang có tiểu bảo bối thì thiếp cũng nhào ra đòi lại công lí vì sao lại không thương thiếp như vậy rồi.
Nàng cầm đùi gà nói ra có vẻ hùng hồn dữ tợn là vậy nhưng ánh mắt không thể dối được hắn. Nàng có người thân chỉ chuốt thêm đau lòng so với cô nhi thực sự. Nhưng Tống Minh hướng theo vẻ lạc quang bên ngoài của nàng khiến nàng vui vẻ quên đi mọi chuyện.
- Thế mới là yêu nữ của ta chứ!?
An An nhìn Tống Minh, dù chẳng có gì nhưng cuối cùng nàng có hắn là quá đủ. An An vùi nhanh vào lòng hắn như con chim non sà vào lòng mẹ nói lí nhí….
- Thiếp cám ơn chàng! Thân phận thiếp như thế mà chàng không khinh thiếp… thiếp đã nói là thiếp rất yêu chàng chưa phu quân?
- Nói rồi! Nhưng ta cho nàng nói lại đó nương tử!
Nét mặt Tống Minh thật là dương dương tự đắc cứ như có nàng là có cả thiên hạ. Dù sao Tống Minh làm lòng nàng dễ chịu hơn rất nhiều, giờ nàng thấy rất hạnh phúc. Trong xe lại nhanh chóng có cảnh xuân hay ho khiến binh lính bên ngoài thở dài vì tướng quân sướng thật.
Song giữa chừng chưa đến đâu, nàng đẩy mặt Tống Minh khỏi người làm hắn hơi bực…
- Chàng đến trang viên Phiến An Thành tìm thiếp có gặp Tĩnh Nghiên không?
- Có! Họ đang trên giường! - Tống Minh thật thà trả lời làm hỏa khí của nàng trỗi dậy.
- Áhh… cái tên họ Phiến thối tha đã nói không tổn hại gì đến muội ấy rồi. Về đến Kinh thành chàng cùng thiếp đến…
- … đến phá người ta vui vẻ sao? Ta không có rảnh… Xin nàng ngoan ngoãn vì ta đi nương tử ơi!
Tống Minh thật là rất sợ, nếu từ đầu nghe lời cha mẹ tự tìm ình thê tử cũng đâu “bị” được một tiểu nương tử ranh ma, giảo hoạt như nàng. An An cười khúc khích, phu quân muốn quản nàng xem ra phải khổ cực cả đời rồi.
Giờ nàng có Tống Minh, Tĩnh Nghiên có Phiến An Thành… mọi chuyện điều ngỡ tốt đẹp cho đến khi hai đứa vừa về đến Phủ Quốc sư, cha mẹ Tống Minh vui vẻ ra nói…
- Hai đứa đi du ngoạn về thật đúng lúc!
- Cha con nghe con mang thai, rất vui mừng nên từ Tây Liêng về thăm còn đó Nghiên nhi!
Mặt An An méo xẹo, kéo theo cả mặt Tống Minh cũng thiệt là khó coi.
Dương đại nhân mặt tươi như hoa định bụng giang tay đón tiểu nữ cưng duy nhất vào lòng sau cả năm gả đi. Song “cha nhìn con gái”, “con gái cười với cha”… Ông ấy kinh hô nhìn mỹ nhân cạnh Tống Minh thật có mang thai nhưng quan trọng là không phải Tĩnh Nghiên nha…
- Đây đâu phải Tĩnh Nghiên… Tiểu nữ của ta đâu rồi!?
- HẢ??? Không phải Tĩnh Nghiên là sao?
Người lớn hoảng loạn, trẻ con cũng lộn xộn. Xem ra đại kết cục vẫn còn một chút rắc rối “to”. An An thở dài xoa bụng xoay đi, phu quân nàng đi cạnh mặc kệ cha mẹ và cha của Tĩnh Nghiên sau lưng còn đang “kinh hãi”.
Tống Minh lắc đầu khổ sở…
- Vậy là phải tìm nghĩa muội của nàng và biểu đệ của ta đến giải quyết chuyện này rồi!
- Thì thiếp đã rủ chàng đến đó còn không chịu! - An An chun mũi, giờ thì cũng phải đến phá An Thành và Tĩnh Nghiên thôi.
- Ta đang muốn về nghỉ ngơi ôm nàng vậy mà… thật là người tính không bằng trời tính…
- Hi… đáng đời chàng, ai biểu đem lộn tân nương về nhà chứ!
- Nàng còn nói!? Ai giả tân nương trước hại ta hả?
Cả hai tranh cải đi khỏi phủ tìm nhân chứng về giải quyết lộn xộn. Chỉ lo người lớn nghe xong hết mọi việc lung tung này sẽ té xỉu một phen. Trước mắt tiểu bảo bối không biết cha mẹ đang chịu cảnh vô cùng thê thảm, nhưng chắc chắn đến khi bé con chào đời mọi thứ sẽ đâu vào đấy mà thôi.
- Hoàn -