Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Giang Vân Hạc từ trong cơn mê tỉnh lại, nhẹ nhàng mở mắt ra liền nhìn thấy nóc nhà màu vàng ấm phía đối diện,nhìn ra bên ngoài trời cũng đã tối.

Bên cạnh hắn thi thoảng có hương thơm nhàn nhạt truyền đến.

Hắn nhớ lại cái cảm giác bản thân phải trải qua trước lúc té xỉu,khi đó tất cả áp lực từ bốn phương tám hướng tựa như chỉ hướng về phía hắn đè ép,khiến hắn không thể thở nổi, khiến đại não hỗn loạn, lúc đó thật là khó mà tưởng tượng.

Chỉ mới nghĩ đến cái loại cảm giác này thôi,cũng đã khiến trán Giang Vân Hạc đổ mồ hôi lạnh.

"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là ta thật sự sợ kết hôn? Hay là ta có ám tật?" Trong mắt Giang Vân Hạc có chút mờ mịt,việc sợ kết hôn hẳn là không đạt được loại tình trạng của mình hiện tại mới đúng.

Nhưng nghĩ lại,lúc còn nhỏ cha mẹ hắn mỗi ngày đều cãi lộn,cũng bởi vì hắn cùng mẹ kế xảy ra mâu thuẫn,cha hắn liền ném cho hắn ba cân giấy tờ chứng minh tài sản rồi mặc bản thân hắn tự sống tự chết.

Đủ loại lí do trong quá khứ khiến chính hắn đối với việc hôn nhân quả thật có chút hoảng sợ, không có nửa phần muốn hướng tới.

Chính hắn trước kia mặc dù đã có qua không ít bạn gái, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ tới việc kết hôn với ai cả.

Nghĩ cho cùng,cũng có thể sự việc vừa rồi là do bản thân hắn bị kích động quá mức,nhưng dù gì,nó vẫn khiến hắn khó mà tin được.

"Được rồi, cùng lắm thì đời này ta không kết hôn, cũng không phải việc gì quan trọng." Nghĩ càng lâu, Giang Vân Hạc càng cảm thấy không thoải mái,hắn dứt khoát đem chuyện này buông xuống.

Hít nhẹ một cái,hương thơm bên người truyền đến không quá nồng đậm, nhưng cũng rất dễ khiến người ta bị kích thích.

Hương thơm nhàn nhạt nhưng ngọt ngào,thật để cho người ta muốn tiến tới ngửi nhiều thêm một chút.

Giang Vân Hạc sờ sờ lên trên người, áo quần vẫn còn, còn tốt, coi như Tô Tiểu Tiểu còn có chút mặt mũi, không có đem hai người lột sạch ném lên trên giường.

Đương nhiên, cũng có thể là nàng không hiểu về chuyện đó...

Nghĩ lại, Giang Vân Hạc cảm thấy cái sau khả năng có vẻ lớn hơn.

Cái thế giới tu luyện này hẳn là không có giáo dục giới tính.

Thử nghĩ mà xem, một nhóm người cưỡi mây đạp gió, liệu có thể giống như học sinh tiểu học ngồi ngay ngắn chăm chú nghe cao nhân ngồi trên tiên khí bồng bềnh giảng giải phương diện nam nữ sinh lý sao?

May ra thì mới đúng.

Giang Vân Hạc ngồi xuống, tấm chăn cưới trượt xuống một bên người.

Hắn thấy chính mình đang ngồi tại một cái giường, bên cạnh là tấm rèm đỏ,bên trên mặt bàn là hai ngọn nến to chậm rãi cháy, cũng không biết chúng đã đốt bao lâu.

Trừ những thứ đó ra thì bàn ghế trong phòng đều được trang trí vải đỏ, trông chúng như vui sướng hân hoan vô cùng.

Cũng không biết Tô Tiểu Tiểu tùy thân mang theo nhiều vật dành cho ngày cưới như thế để làm gì.

Chẳng lẽ là nàng giết cả nhà người khác rồi sau đó giăng đèn kết hoa, dán lên chữ song hỷ hay sao?

Với tính cách của Tô Tiểu Tiểu, thật có khả năng làm ra loại chuyện này!

Thời đại này có lẽ chưa có pháp luật gì cả, nếu là như vậy Tô Tiểu Tiểu hoàn toàn có khả năng.

Mà bên người mình, vẫn là Chấp Nguyệt nằm yên không động đậy Chấp Nguyệt, trên mặt nàng không biết là xấu hổ hay là tức giận, có một chút đỏ ửng, một đôi mắt đều trợn trừng ra, hung tợn nhìn mình chằm chằm.

Không thể phủ nhận,Chấp Nguyệt rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan toát ra một vẻ mười phần anh khí, hơn nữa còn có chút cao ngạo lạnh lùng,dễ dàng gợi lên ham muốn chinh phục của nam nhân.

Gương mặt hơi gầy, lông mày thanh tú, ngũ quan tinh xảo, mắt hai mí nhưng không phải rất to...ừm nhưng hiện tại đang trừng rất lớn.

Diễn trò thì diễn cho trót, Giang Vân Hạc cúi người xuống,hắn dễ dàng phát hiện Chấp Nguyệt đang rất khẩn trương, trên cổ nổi lên từng đợt da gà, đồng tử mở lớn hơn, hô hấp cũng dồn dập hơn rất nhiều.

“Đừng lo lắng, ta sẽ không làm gì ngươi, ta cũng giống ngươi bị bắt tới, bị ép buộc.” Giang Vân Hạc tới gần Chấp Nguyệt bên tai nói khẽ.

Sau đó hắn ngồi thẳng lên, đối diện thẳng với đôi mắt đang mở lớn của Chấp Nguyệt.

Nhìn thấy hắn ngồi cách xa mình,cũng không có làm động tác quá phận, Chấp Nguyệt cũng buông xuống tâm lý khẩn trương, nhưng vẫn không có nới lỏng cảnh giác.

Nàng hiện tại động một ngón tay cũng không thể động, nói cũng không được, nếu Giang Vân Hạc nổi lên sắc tâm thì nàng cũng không thể phản kháng. Cũng may đối phương đã cho nàng một tia hy vọng.

Tuy vậy, khi Giang Vân Hạc thầm thì vào tai, trong miệng phun ra từng đợt hơi ấm khiến nàng hơi ngứa một chút, trên mặt càng thêm đỏ ửng mê người.

Giang Vân Hạc thấy nàng đã bình tĩnh trở lại, lại cúi người thì thầm vào tai nàng:”Trước mắt ta không có cách nào phản kháng, ta chỉ là một người bình thường, nàng phất tay một cái có thể giết chết ta. Trước hết ta sẽ nghĩ cách an ổn được nàng, sau đó lại nghĩ biện pháp chạy trốn.”

Nói xong hắn ngồi thẳng lên, hướng về Chấp Nguyệt nở một nụ cười ấm áp, quá chân thành, ôn hòa khiến con người ta như được tắm trong gió xuân.

Nụ cười này là bao ngày công sức hắn đứng trước gương tâp luyện.

Đừng cảm thấy làm phú nhị đại là dễ dàng, trước khi muốn cùng cha hắn trở mặt, thứ hắn cần học nhiều hơn người thường rất nhiều.

Nhưng sau này khi nữ bạn học của mình lại trở thành mẹ kế, sau nhiều lần phản đối không có kết quả, hắn mới cùng hai bên trở mặt.

Thấy Chấp Nguyệt buông lỏng xuống, con ngươi cũng không trừng lớn như trước, đã có vài phần nhu hòa,Giang Vân Hạc xuống giường nhìn xem không gian quanh phòng.

Những cái quà mừng cũng đều ở đây, chất đống dựa vào tường hoặc chồng chất trong hộc tủ.

Tuy không biết những vật này đối với bản thân có ích lợi gì, nhưng nghĩ lại đối với phàm nhân, đây có lẽ đều là bảo bối. Nhất là đối với chính mình ở cái thế giới này tay trắng bắt đầu, những vật này cũng không thể lãng phí.

Chấp Nguyệt hẳn là cũng không muốn chia một nửa quà mừng đi.

Trong dạ dày réo lên từng đợt, trong gian phòng cũng không tìm thấy cái gì ăn, ánh mắt Giang Vân Hạc nhìn lên cái trái cây màu hồng hồng trên hộc tủ.

Trái cây tỏa ra từng đợt mùi thơm ngọt khiến hắn không khỏi ứa nước miếng.

Giang Vân Hạc cầm lấy trái cây đưa cho Chấp Nguyệt:

“Ngươi có đói bụng không?”

“Ta cũng không biết các ngươi có cần ăn loại vật này không, vậy nếu ngươi đói thì nháy mắt một cái, không đói thì nháy hai cái.”

Chấp Nguyệt liền nháy mắt hai cái.

Giang Vân Hạc đoán, nếu nàng có đói cũng không chịu thừa nhận, nhưng nàng đang ở tình trạng này mình phải đút nàng sao. Hiển nhiên Chấp Nguyệt sẽ không chấp nhận tình huống mất mặt mũi như vậy.

Hơn nữa mình cũng không thểđút được nàng, đến cái miệng còn không mở ra được, muốn nói cũng không nói được, căn bản là không thể nào nhai nuốt, không lẽ mình phải mớm cho nàng ăn sao?

Hắn rụt rè hỏi một chút.

“Cái trái cây này có thể trực tiếp ăn không?”

Chấp Nguyệt nháy mắt một cái.

Giang Vân Hạc yên tâm, lấy áo lau lau một chút bề mặt, cắn xuống một miếng, liền cảm thấy thịt quả thơm ngọt, vừa vào miệng liền tan ra.

Hột đều không có, một quả to bằng quả mận bị hắn hai miếng nuốt xuống.

“Đồ tốt.” Vẻ mặt Giang Vân Hạc vui vẻ, ăn vào đồ ngon cũng khiến tâm trạng con người tốt hơn rất nhiều.

Ánh mắt hắn lại nhìn về phía trái cây bên trên.

Ngay tại khi hắn do dự không biết có nên ăn tiếp hay không, một cỗ nhiệt lực từ dạ dày truyền đến, không đến mấy giây liền lan tràn toàn thân, toàn thân trở nên đỏ rực, đỉnh đầu như tỏa ra từng sợi khói xanh.

Giống như có vật gì đó trong cơ thể muốn thoát ra, Giang Vân Hạc cảm giác cơ thể như muốn nổ tung.

Sau đó, hắn liền hôn mê bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, Giang Vân Hạc một lần nữa tỉnh lại, trong gian phòng cây nến lớn vẫn đang cháy tựa như không đốt được bao lâu nhưng bên ngoài trời đã sáng.

Nhớ tới cảm giác trước khi hôn mê Giang Vân Hạc không khỏi sợ hãi.

Không tới một ngày mà mình đã hôn mê hai lần.

Hắn chợt nhận ra, đồ thuộc về thế giới này không thể tùy tiện ăn.

“Ngươi đã tỉnh!” Sau lưng bất chợt vang lên một giọng nữ băng lãnh.

“Ngươi có thể nói chuyện rồi?” Giang Vân Hạc giật mình, đưa tay chống người ngồi dậy đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Chấp Nguyệt vẫn còn nằm tại trên giường nhưng nửa người trên đã có thể cử động, mục quang lấp lóe nhìn mình.

Dường như Giang Vân Hạc thấy trong ánh mắt đó ẩn chứa một tia áy náy.

Cái này khiến hắn hoài nghi, liệu đối phương có phải đang lừa mình.

Tuy nhiên lời nói tiếp theo của Chấp Nguyệt lại khiến hắn bỏ đi suy nghĩ như vậy.

“Kia là Xích Chân Qủa, ăn vào có nhiều chỗ tốt, nhưng không nghĩ tới phản ứng của ngươi lại mãnh liệt như thế.”

Giang Vân Hạc lập tức thông suốt, với tính cách cao ngạo của Chấp Nguyệt, nàng không cần thiết đi lừa gạt một phàm nhân như mình, việc nàng mở miệng giải thích cũng làm hắn bất ngờ.

Nếu nàng không rơi vào tình trạng trước mắt, nằm trong tay Tô Tiểu Tiểu, lại bị vây cùng mình tại chỗ này, chắc chắn sẽ không tốn thời gian giải thích cho một phàm nhân như vậy.

Nghĩ tới mình là một phàm nhân lại có được cơ duyên ăn một quả đối với mình có chỗ tốt, Giang Vân Hạc lại cảm thán.

Hắn vui mừng phát hiện, dù trong phòng hơi thiếu ánh sáng nhưng mình vẫn có thể nhìn mọi vật xung quanh khá rõ ràng, hắn còn thấy rõ từng sợi lông mi của Chấp Nguyệt.

Cơ thể nhẹ nhàng hơn trước, hơn nữa còn tràn đầy năng lượng.

Lại nhớ tới lúc trước mình khẽ chống tay liền từ dưới đất nhảy lên được.

Nếu là hắn lúc trước, tuyệt đối sẽ không làm được như vậy.

- ---------------

Đa tạ đạo hữu @TXZ_QUIETLY đã ủng hộ!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui