Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chỉ qua một đêm,Giang Vân Hạc đã quen biết được đệ tử của mười tông môn khác nhau,cũng bởi vì tính cách của hắn vốn đã hiền lành, nói chuyện cũng hài hước,lại biết suy nghĩ thấu đáo cho nên không mất bao lâu hắn đã tạo được rất nhiều mối quan hệ,làm thành một đám người hi hi ha ha cười cười nói nói, khiến cho vị trí của bàng môn tà đạo ở một bên trên đỉnh núi này cũng bị người khác chú ý tới.

Phần lớn đám người này đều là đệ tử các tông môn mang đến để mở mang hiểu biết, thực lực từ Dũng Tuyền tới Khí Hải đều có cả, trong đó những đệ tử hậu bối Dũng Tuyền cảnh là những người cười nói nhiều nhất với Giang Vân Hạc.

Mấy tu sĩ Khí Hải cảnh còn lại ở cách đó không xa khi mới nghe họ cười đùa cũng có một chút khinh thường, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được phải nghiêng tai sang nghe lỏm Giang Vân Hạc kể truyện".

Thỉnh thoảng,trong đầu bọn họ lại nảy ra ý nghĩ "Hoá ra còn có thể nghĩ là như vậy!".

Cười cười nói nói, thời gian trôi qua cũng nhanh,chẳng mấy chốc trời đã khuya,Giang Vân Hạc chui vào trong xe Quan Tài đi ngủ.

Nếu không lầm,hình như Tô Tiểu Tiểu ở bên trong thì phải?

Danh tiếng Tô Tiểu Tiểu ở cả chính đạo tà đạo đều không nhỏ,chỉ cần nhìn từ số lượng kẻ thù của nàng nhiều như vậy là có thể biết được.

Chờ thêm một lát vẫn chưa thấy Giang Vân Hạc chui ra khỏi xe Quan Tài,mấy người ngoài xe bắt đầu mơ tưởng hão huyền.

Mặc dù thực lực Tô Tiểu Tiểu rất mạnh,tiếng ác của nàng truyền xa,nhưng trời sinh nàng vẫn là thiếu nữ, mười lăm mười sáu tuổi xinh đẹp như hoa,giọng nói lại mềm mại ngọt ngào, cho tới nay đã có không ít người đều nghĩ có thể Tô Tiểu Tiểu đã song tu cùng nam nhân nào đó.

Hiện giờ thì không ít người đang kinh ngạc muốn rớt cằm.

"Sư huynh,sư huynh, hắn vẫn chưa đi ra?" Một hán tử mày rậm mắt to mang theo vẻ kinh ngạc đến gần tên Quỷ Bệnh Lao.

"Khụ khụ, chân nhân bất lộ tướng,chân nhân bất lộ tướng!" Quỷ bệnh lao ho ra máu đầy đất,vẻ mặt cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.

"Nhưng không sao,có thể ngày trước Tô... chưa bao giờ thân cận với người khác như thế.Mấy tên muốn gần nàng bị nàng lột da cũng không phải một cái hai người." Một người đầu lớn như cái đấu,trên mặt có hai chòm râu nói thì thầm,ngay cả tên thật của Tô Tiểu Tiểu hắn cũng không dám nói.

"Các ngươi mới biết sao? Lúc trước kia... Hai người họ ở Khánh Dương phủ đã ở cùng một phòng.Ngày trước vị sư huynh của ta truyền tin nói Tô... bị một tiểu tu sĩ Dũng Tuyền cảnh mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ta còn không tin, hôm nay đúng là đã gặp thật!" Một tên nói chuyện mang vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Rồi hắn quay đầu nói với mấy thiếu nữ lúc trước từng tiếp xúc thân thiện với Giang Vân Hạc: "Tốt nhất các ngươi nên cách xa hắn một chút, bằng không có ngày Tô Tiểu Tiểu lột da các ngươi.”

Mấy thiếu nữ lườm hắn một cái, lắc lắc eo thon bỏ đi.

Nhưng trong lòng các nàng cũng có một chút kinh sợ.

Cũng chẳng phải bởi vì cái gì khác,mà chính là nhìn thực lực của Giang Vân Hạc so với Tô Tiểu Tiểu cách biệt quá lớn,sẽ có rất nhiều người nghĩ hắn là hàng độc chiếm của Tô Tiểu Tiểu...

Không gian thật trong buồng xe so với nhìn từ bên ngoài phải lớn hơn rất nhiều,bên trong xe,Giang Vân Hạc dựa vào vách tường ngủ gà ngủ gật.

Tô Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh nhắm mắt lại ngủ thiếp đi,đôi lông mi dài cong vút của nàng run nhè nhẹ,hai tai giật giật.

Dường như nàng đang mơ gì đó,khóe miệng lộ ra một chút lạnh lẽo.

Một lát sau cái lạnh kia tiêu tán, rồi lại biến thành giống như cười mà không phải cười.

...

Ngày thứ hai,Giang Vân Hạc phát hiện hình như tối hôm qua sau khi mình ngủ đã xảy ra chuyện gì đó.

Thời điểm này,ánh mắt đệ tử các tông môn nhìn mình đang chia ra làm hai loại, một loại là hâm mộ,loại còn lại là xem thường nhưng bên trong lại mang cực kì nhiều hâm mộ.

Giống như cảm giác ăn phải dấm chua vậy.

Còn những cô gái kia,lúc đầu hắn còn có thể bám theo bắt chuyện một chút, nhưng bây giờ các nàng cứ gặp mình là ai cũng trốn tránh.

Biến hóa này làm cho Giang Vân Hạc phải suy tư một lát,mặt mày cau có.

Tuy vẫn có chỗ không hiểu, nhưng dù sao hắn cũng không để trong lòng.

Về sau hắn càng phải cẩn thận hơn nhiều,kẻ thù của Tô Tiểu Tiểu có một đống lớn, nói không chừng mình đã thành mục tiêu của họ rồi!

"Tông huynh, quá trình lưỡng đạo đấu kiếm này diễn ra như thế nào?" Giang Vân Hạc nhìn đỉnh núi đối diện, một đường cầu vồng từ trên đỉnh đáp xuống dưới chân, mấy thiếu niên thiếu nữ đang trượt từ trên xuống hò hét thích thú.

Trong đó có ba người hắn đã từng gặp qua, một người là thiếu nữ áo xanh cười cười nói nói,còn có hai người kia chính là tỷ muội Lục Kỳ Thiên.

"Có thù báo thù có oán báo oán thôi! Khụ khụ, hụ khụ khụ khụ, sau đó là tỷ thí, các tông đều sẽ phái ra một vài đệ tử hạ tràng, khụ khụ, thắng có các tông khen thưởng, trong đó có không ít là đánh cược, thua quay về tông môn cũng coi như không may." Quỷ bệnh lao bên người Giang Vân Hạc tên là Tông Nguyên Cửu, là đệ tử Tam Khắc Môn.

Nghe nói công pháp hắn tu chính là Ôn Thuật, lúc chiến đấu với kẻ địch có thể bí ẩn làm cho đối phương bị bệnh nặng quấn thân, rất là khó chơi.

Tuy nhiên Giang Vân Hạc còn đang hoài nghi liệu tên này có thể sống đến khi đó hay không.

Cứ qua một lát hắn lại ho ra một bồn máu nhỏ.

Hơn nữa trong máu hắn ho ra đều là côn trùng,đúng là ngọn nguồn của mọi căn bệnh truyền nhiễm, bởi vậy không có quá nhiều người chào đón hắn chút nào.

Tuy trong máu Tông Nguyên Cửu phun ra đều là côn trùng đã chết, hẳn là liên quan đến Việc sử dụng một loại đan dược khống chế nào đó, bằng không không cần đấu kiếm, chỉ cần hắn đứng một hướng này, đám người Bàng Môn Tà Đạo kia chắc chắn vẫn phải nằm xuống.

Điển hình là rời xa địch nhân,hỗ trợ đồng đội.

...

Lại qua hai ngày,người trên hai ngọn núi ngày càng nhiều, chính đạo kia càng thêm náo nhiệt, tà đạo này cũng thật náo nhiệt, đánh chiêng khua trống.

Giang Vân Hạc cảm thấy ăn mừng đồng đội ta đại có vẻ là kỹ năng truyền thống của tà đạo.

Nhưng so sánh chính đạo kia thì đã tốt lắm rồi.

Lúc này nơi chân trời xa xa xuất hiện một con thuyền lớn màu trắng, tới gần mới phát hiện,đó lại là một chiếc thuyền giấy.

Bên trên boong thuyền có mấy người, đang dáo diết nhìn xung quanh.

"Đây là môn phái nào?"Mấy ngày nay Giang Vân Hạc nhìn thấy người cổ quái hiếm lạ cùng quá nhiều, cũng không quá để ý.

Người giấy đều nhìn thấy mấy cái, huống chi là thuyền giấy.

"Là người Tử Thần Tông đến, không biết Nguyệt tiên tử có tới hay không, đã sớm hâm từ lâu đến cuối chưa thể thấy một lần. Hôm nay cần phải xem phong thái Vạn Nam đệ nhất mỹ nhân!" Nói chuyện chính là nam tử mặc áo choàng màu lục, sắc mặt trắng dã, bờ môi thâm sì, đang phe phẩy quạt giấy.

Hai người vừa đứng song song với Giang Vân Hạc ở hướng kia, một người cảm quạt phe phẩy,nhìn từ xa một chút còn tưởng rằng có là hai công tử.

"Nhưng Giang huynh cũng không nên nhìn... A Ha ha, a, Giang huynh, ngươi che mặt làm cái gì? Ta có nghe nói man hoang chi địa, có nơi nữ tử sau khi thành thân đều che trên mặt, hay là Giang huynh cũng vậy…… A ha ha ha ha……”

Lục bào thanh niên gọi là Đồng Thanh Xuyên, là đệ tử Tam Âm Môn, kể từ hôm qua tới bây giờ cùng Giang Vân Hạc tiến hành một phen chia sẻ cùng giải thích về thanh lâu lúc sau, cả hai mới quen như đã thân,chỉ hận gặp gỡ hơi muộn.

Mặc dù Giang Vân Hạc ở thế giới này đi thanh lâu không nhiều, nhưng trước kia đi qua không ít lần đi hội họp sở cấp cao,từng được thổi phồng đến mức không rơi xuống được.

"Đồng huynh, khụ khụ, lại còn có dạng phong tục này?" Tông Nguyên Cửu rất tò mò hỏi.

Giang Vân Hạc dùng cây quạt che trên mặt,ngay cả con mắt đều cũng bịt kín, trong lòng thầm nghĩ không biết Chấp Nguyệt có tới hay không,hiện tại mình che mặt cho thật tốt, hay là lập tức trở về nằm quan tài bên trong tốt hơn.

"Đồng huynh, chẳng biết tại sao, mỗi tháng ta đau bụng mấy ngày, hôm nay lại tái phát." Giang Vân Hạc nhíu mày."Ta về trước nghỉ ngơi một lát."

"Giang huynh cùng Tử Thần Tông có thù?" Đồng Thanh Xuyên hồ nghi nhìn qua, sau đó cười to: "Cho dù có thù lại như thế nào? Lưỡng đạo mấy chục năm này, có thù có oán còn nhiều, rất nhiều, cùng lắm thì đi lên đài một lần, tại sao phải sợ bọn hắn hay sao? Nếu là bọn họ đến tìm phiền phức, ta Đồng Thanh Xuyên danh xưng nghĩa bạc vân thiên, tất nhiên sẽ không để cho bọn hắn động vào Giang huynh.

Coi như ta không được, không phải còn có... Hắc hắc hắc!"

Đồng Thanh Xuyên nói nói,liền cười liền bỉ ổi.

"Giang Vân Hạc!" Một giọng nữ lạnh lẽo nhưng chan chứa nóng bỏng, nôn nóng, vui mừng, vui sướng mang theo cảm xúc phức tạp truyền tới.

Chỉ thấy vô số lá bùa từ trên thuyền giấy bay xuống, bỗng dưng trải ra một con đường, một bạch y nữ tử đi như chậm như nhanh tới.

Khuôn mặt mỹ lệ tuyệt đại luân hồi kia mang theo vui mừng không che giấu chút nào.

"Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui