- Thôi đi ! Tôi không cần tiền của hai người. Tôi không phải là món hàng muốn làm gì thì làm đâu nhé !
Cô nàng giận dữ bỏ đi. Đi chơi đến gần sáng, Duy mới lôi Nam về. Dừng trước cửa nhà, xách áo anh chàng lên và Duy cảnh cáo :
- Đừng dùng chiêu đó với tôi !
- Tôi chỉ có 1 đứa em gái, tôi cần phải chắc chắn nó ở đây an toàn.
- Tôi không bảo anh phải tin tôi, nhưng đối với tôi, Tuệ Lâm quan trọng hơn mọi thứ trên đời. Và tôi yêu cầu anh đừng bỏ phí công sức làm những chuyện như thế nữa.
- Tôi đã biết được điều tôi cần biết.
Duy đi chơi về muộn nhưng cũng không quên gọi cho người yêu :
- Em ngủ chưa?
- Vẫn chưa. Còn anh?
- Anh vừa đi chơi về.
- Đi bar uống rượu với gái hả?
- Em biết chuyện đó gần như là không thể tránh khỏi mà.
- Cho nên mới gọi điện tạ lỗi với em chứ gì.
- Không có gì để tạ lỗi hết. Anh sẽ chẳng làm chuyện gì có lỗi với em.
- Anh có vẻ còn tỉnh táo.
- Ừ. Anh đâu có uống nhiều.
- Vậy thôi chúc anh ngủ ngon.
Duy dừng cuộc nói chuyện với Lâm sau khi nghe có tiếng động lạ, bà Quế rời khỏi phòng rất nhanh sau khi một hồi chuông điện thoại vang lên. Duy lén lút chạy theo và nghe bóng gió :
- Em sẽ đưa bảng ADN cho anh, với điều kiện anh không được đột ngột đưa nó biến mất khỏi mắt em.
Duy nhíu mày, lại bảng ADN gì nữa. Nếu Duy không phải là con bà thì tội tình gì mà bà Quế lại phải đi kiểm tra ADN…
Sáng hôm sau, Tuệ Lâm đến nhà Duy khá sớm. Bà Quế vui ra mặt khi thấy Tuệ Lâm đến :
- Con đã tới rồi đó hả?
- Chào cô.
- Duy đâu có dặn trước hôm nay con sẽ tới nhỉ. Làm cô không chuẩn bị gì hết !
- Con đã chuẩn bị rồi. Hôm nay con làm bánh Donut cho cô ăn nhé !
- Duy nó vẫn chưa thức. Để cô gọi nó dậy làm bánh cùng cháu.
- Thôi để cháu.
Vào phòng Duy thì thấy anh vẫn ngủ khò, Lâm nghịch ngợm lấy tay búng mũi anh. Thấy Duy không phản ứng, Lâm tiếp tục búng thêm một phát nhưng lần này đã bị Duy quật xuống nằm cạnh anh. Duy hỏi :
- Dám búng mũi anh hả?
- Dậy đi heo lười.
- Sao hôm nay có kế hoạch mà không nói gì với anh vậy?
- Anh nói mẹ anh thích ăn Donut mà.
- Vậy hóa ra hôm nay đến lấy lòng mẹ anh ư?
- Thôi, dậy đi mà !
- Hôm qua anh làm việc đến 2 giờ sáng đấy.
- Nhưng hôm nay anh không thể ngủ nướng.
- Mai mốt về chung một nhà, nhất định phải đền cho anh đấy.
- Đền cái gì cơ?
Lâm ngồi bật dậy. Thấy Duy vẫn nhắm chặt mắt, cô hỏi :
- Bây giờ có chịu dậy không?