- Hôn anh đi !
- Anh vẫn chưa súc miệng đó.
- Anh xài kem Colgate đó. Có thể giữ hương thơm tới tận sáng hôm sau.
- Thôi được rồi, nhưng hứa là phải dậy ngay đó !
- Hứa.
Lâm cúi xuống đặt lên môi Duy một nụ hôn nhẹ nhàng và lãng mạn, anh chàng mở mắt ra và mỉm cười hôn lên má cô người yêu :
- Em hôn rất tuyệt !
- Thôi được rồi ! 10 phút nữa em muốn thấy anh dưới nhà.
- OK !
Duy đánh răng và cạo râu, anh vi vu huýt sáo và không may một vết xước nhỏ bị dao cạo râu gây ra. Anh chàng xuýt xoa tự đi tìm băng cá nhân dán vào. Duy soi gương và chải chuốt lại mái tóc rồi nói vu vơ :
- Khi không sáng lại bị trầy xước, điềm báo gì đây nhỉ?
- Anh Duy ơi …
Tiếng gọi của cô bạn gái vọng lên, Duy mặc nhanh chiếc áo pull cộc tay khỏe khoắn chạy nhanh xuống nhà. Bà Quế nói :
- Con đánh trứng và nhồi bột và tất cả những thứ này vào thành hỗn hộp đi.
- Chứ không phải thức dậy là ăn rồi sao?
- Không.
- Thế còn mẹ?
- Mẹ ngồi coi TV.
- Thôi đi mẹ. Đừng có đùa.
Bà Quế ra khỏi nhà bếp. Duy quay sang nhìn Lâm đang tự trộn đều các thứ lại với nhau, anh mỉm cười kéo tay cô ra khỏi máy đánh trứng và tự tay làm một cách điêu luyện. Lâm tròn mắt ngạc nhiên :
- Anh biết làm bánh sao?
- Anh chưa nói với em, ước mơ lúc nhỏ của anh là ông chủ một cửa hàng bánh mì à?
- Em chưa từng nghe.
- Dù lúc trước ở Đức anh có một văn phòng bán linh kiện điện tử, nhưng đó chỉ là hợp tác với bạn thôi. Anh định có đủ vốn sẽ thực hiện ước mơ của anh.
- Anh có ước mơ cũng thú vị nhỉ?
- Cho nên, tài đánh bột của em vẫn còn nghiệp dư quá, làm sao Donut chinh phục mẹ anh cái gì cũng đòi hỏi thập toàn thập mĩ được.
- Vậy anh có biết làm Donut không?
- Có biết thì hôm nay cũng không phải là ngày anh trổ tài. Trả lại cho em, xong rồi đấy !
Bột trở nên rất mịn chứng tỏ tay đánh bột này rất lành nghề. Lâm nhồi nhồi nặn nặn một hồi cũng được vài cái bánh vòng tròn ra hồn. Duy ngồi đó gõ lộp cộp trên bàn nhìn từng công đoạn của người yêu thỉnh thoảng mỉm cười. Lâm đang say sưa làm bất cẩn một giọt dầu văng trúng tay cô :
- Ui da…
- Cái gì vậy?