Yêu Nữa Được Không ?

Viết số điện thoại lên tay của anh chàng Huy Hoàng , sau đó anh chàng vội bỏ đi vì cho là đã tới giờ học khác. Lâm mỉm cười nhìn theo và chợt theo dòng suy nghĩ, tại sao lúc trước, Lâm đã làm Duy ướt và anh chỉ lạnh lùng miệt hạ nhân cách của cô trong khi cái điện thoại quan trọng hơn bộ cánh rất nhiều đối với một sinh viên như Hoàng mà anh vẫn có thể tươi cười dù Lâm biết có vẻ như nó đã không ổn. Lại một buổi chiều vắng Duy, Lâm đi shopping một mình, cô ghé một cửa hàng điện thoại và ngắm thử. Lâm trông thấy chiếc điện thoại giống hệt điện thoại của anh chàng Huy Hoàng nên đã nhanh tay chọn mua. Mạnh và Duy đang ngồi bên quán cà phê ở tầng một phía đối diện cửa hàng điện thoại mà Tuệ Lâm đi mua để bàn việc với đối tác. Trong lúc giải lao chờ ông khách đi nghe điện thoại, Mạnh chỉ tay :
- Ơ kìa … Tuệ Lâm phải không?
- Cái gì? Cậu nói ai?
- Bạn gái cậu chứ ai. Đang ở cửa hàng điện thoại bên kia kìa !
- Thấy rồi.
- Cần điện thoại sao không nói với cậu nhỉ?
- Tuệ Lâm không có thói quen sở hữu mấy thứ này nhiều hơn một cái. Cách đây một tháng cô ấy còn khoe điện thoại mới mua kia mà.

- Chắc là do hư.
- Thôi tiếp tục đi.
Duy tự lôi mình vào công việc nhưng mắt anh vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn sang và trông có vẻ chú ý cái nhìn hí hửng của Tuệ Lâm với chiếc điện thoại đang được gói cẩn thận…
Vừa tắm táp sau một trận mây mưa với người phụ nữ diễm kiều Ngọc Quế, đi ngang phòng thờ của Lý Gia Đoàn, Trần Kiên bước vào và lặng lẽ thắp một nén hương nguội lạnh :
- Lý Gia Đoàn, có nằm mơ cậu cũng không bao giờ nghĩ tới ngày này phải không? Tôi đang đứng trong nhà của cậu, nằm trên chiếc giường của cậu và ngủ với chính bà vợ của cậu. Sắp tới đây, tập đoàn thực phẩm Lý Đoàn cũng sẽ nằm trong tay tôi. Thằng con trai của cậu tuy không dễ chơi nhưng cậu nên hối hận đi, đã đặt niềm tin vào một đứa không có quyết định lâu dài sẽ gắn bó với gia nghiệp cả đời gầy dựng của cậu. Nó luôn muốn chuyện này kết thúc thật nhanh để được ra đi với hạnh phúc của nó.
Kề sát vào di ảnh của ông Lý Gia Đoàn, ánh mắt đầy hận thù và câm giận, ông Kiên thều thào :
- Nó sẽ bị đứa con gái của tôi mê hoặc và bỏ tất cả những thứ mà nó cho là phù du. Cậu đã chiếm tất cả mọi thứ của tôi, nhưng người phụ nữ mà cậu cố giành giật từ tay tôi mãi mãi không thuộc về cậu. Tôi phải lấy lại những thứ của tôi.

Ông Kiên giật mình quay lại vì một tiếng động lạ, ông hết sức hốt hoảng khi bà cụ già ngồi xe lăn xuất hiện ngay phía mép cửa sau lưng ông. Bà Quế giật mình chạy ra khi nghe có tiếng đổ vỡ, ông Kiên tái mặt :
- Sao bà ta lại ở đây?
- Anh lạ chưa, xưa nay bà ấy vẫn ở cạnh phòng này mà. Anh nói đi toilet, sao lại vào đây?
- Không có gì…
- Yên tâm đi ! Bà ta không nói được. Có nghe được những gì anh nói thì cũng như không thôi.
Nói rồi bà Quế đẩy xe lăn đưa bà về phòng rồi bảo cô y tá riêng lên săn sóc đỡ bà lên giường. Ông Kiên xuống nhà và nói :
- Em có muốn mọi chuyện mau kết thúc không?
- Em thuộc về anh. Quyết định nằm ở anh. Nhưng em không muốn phải sống xa con gái của chúng ta nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận