- Cũng lâu rồi tụi mình không cùng nhau tới đây.
- Em có nhớ, lần đầu tiên anh gặp em ở nơi như thế này, đã xảy ra việc gì không?
Lâm nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu :
- Nghĩ lại mà rợn người… Em không hiểu sao hôm đó em bạo gan như vậy.
- Lúc say mà, đâu có biết được.
- Nhưng anh nghĩ sao mà lại đưa em về khách sạn mà không làm gì em?
Duy nhếch mép cười :
- Anh không phải loại người đó.
- Loại nào?
- Thấy đẹp là chỉ biết nghĩ tới chuyện ấy.
Tuệ Lâm không hiểu lắm ẩn ý của Duy, nhưng cô chỉ nhoài người hôn anh như để cảm ơn lời nói đó. Chợt, một tiếng nói phía sau lưng :
- Huỳnh Tuệ Lâm ! Là cô đây mà !
Duy bực mình khi nụ hôn cháy bỏng của anh bị cắt quãng, Tuệ Lâm không hỏi bất ngờ khi đứng phía sau cô là anh chàng Huy Hoàng mới đi ăn kem lúc sáng. Anh chàng trong một trang phục bồi bàn vẫn tươi cười với Tuệ Lâm.Đoàn Duy cứng giọng :
- Anh là ai thế ?
- Đây là bạn học của em.
- Mới đây mà em đã kết bạn à ?
- Phải. Chúng tôi thân nhau lắm. Cô ấy còn rủ tôi đi ăn kem.
Duy quay lại nhìn Lâm, trông người yêu có vẻ hơi căng thẳng, Lâm khéo léo :
- Gặp anh ở trường nhé !
- Cũng được.
Anh chàng vừa bỏ đi, Duy đã bực mình ra mặt :
- Anh không biết người bạn này của em đấy.
- Chỉ mới quen.
- Mới quen mà đã mời đi ăn kem à?
- Yến đã đi Mỹ, em chưa có cơ hội tìm bạn mới. Còn anh thì suốt ngày bận rộn. Việc mời một ly kem chỉ là một sự tình cờ còn việc em đang cô đơn thì nó không còn là tình cờ nữa.
Tuệ Lâm bức xúc bỏ ra ngoài trước, Duy ngồi trong đó một lúc rồi đuổi theo. Thấy cô đang đứng, không khóc thành lời mà nước mắt rơi tức tưởi, Duy bước lại gần :
- Anh xin lỗi.
- Anh có lỗi chi đâu.
- Anh không biết là mình đã có quá ít thời gian cho em.
- Phải chi anh biết điều này sớm hơn thì chúng ta đâu có cãi nhau. Hỏng mất một đêm vui vẻ !
- Thôi mà, anh không như thế nữa.
- Em chỉ coi tất cả mọi người là bạn. Vì em đã có anh ! Em đã yêu rồi thì không gì làm em có thể xao nhãng. Em rất tập trung ! Anh đừng nghĩ em là loại đó.
- Ok Ok ! Có một điều anh muốn em biết.
Lâm ngước lên nhìn Duy, anh kéo cô vào lòng và ôm cô như không muốn rời. Duy thì thầm vào tai cô người yêu bé bỏng :
- Anh yêu em rất nhiều. Và anh không bao giờ muốn mất em !
- Anh sẽ không bao giờ mất em nếu ngày nào anh còn nói với em câu nói này.
Đôi khi, lời nói chỉ là một âm thanh phát ra từ cửa miệng, gió có thể lay động nó bay đi mất. Nhưng lời nói chân thành từ con tim của một đôi trái tim thuộc về nhau thì đôi khi những lời nói đó sẽ tồn tại trong tâm trí cả hai mãi mãi. Ngày hôm ấy, vòng tay ôm lấy nhau. Duy nhớ. Lâm cũng nhớ. Những lời nói, mang âm thanh hứa hẹn một màu hồng hạnh phúc đệm vào những cung bậc tình yêu ngọt ngào dẫu có lúc thăng lúc trầm thì giai điệu yêu thương vẫn đang gãy từng nhịp êm đềm trong hai tâm hồn hạnh phúc đó.