Chap 32:
Hoàng tìm đến Lâm ở phòng ăn, anh tặng cô một phần bánh plan trông rất ngon miệng, Tuệ Lâm nghiêng đầu cười dí dỏm :
- Mời tôi hả?
- Là của cô phải không?
Tuệ Lâm tròn mắt, Hoàng đặt chiếc điện thoại di động mới tinh trước mặt cô. Hoàng ngồi xuống và hỏi :
- Tại sao cô lại làm như vậy?
- Vì tôi biết điện thoại của anh không cứu được nữa rồi.
- Có hay không thì tôi cũng không muốn cô làm như vậy.
- Hoàng, anh không cần phải quan trọng hóa vấn đề. Xem như tôi tặng anh.
Anh chàng cau có nhăn mặt và đặt xuống, Tuệ Lâm cũng tỏ vẻ ái ngại :
- Anh đừng cương quyết như thế. Chỉ làm tôi thêm áy náy thôi. Anh không còn gì để liên lạc thì tôi làm sao có thể yên tâm. Thứ này tôi không thiếu, tôi không mất nhiều tiền cho nó đâu.
- Cô làm thế thì …
- Xem như nhờ có nó mà anh có được số liên lạc của tôi.
Điều này có vẻ hợp lí, mắt Hoàng như sáng lên khi kiểm tra thử và đã có số điện thoại Tuệ Lâm nằm trong đó. Nhưng anh vẫn làm ra vẻ nghiêm trang :
- Tôi chỉ mượn thôi đó.
- Ừ. Thì mượn.
- Vậy thì ăn cái bánh tôi mời cô đi.
- Trông ngon đấy chứ.
Lâm chỉ kém Duy một tuổi và bằng tuổi với Hoàng, nhưng sự nghiêm nghị của Duy làm anh trông có vẻ chững chạc, trưởng thành hơn so với anh chàng có nụ cười rất baby đang ngồi đối diện với Lâm.
Trong khi đó, Mạnh và Duy đang ngồi trong phòng riêng của Duy. Thấy Mạnh cứ cười cười nhìn cặp nhẫn cưới anh vừa lấy ở tiệm về mà không tập trung với công việc, Duy nói :
- Giải quyết cho xong đống hồ sơ này đi. Ngày mai chúng ta đi !
- Đi đâu?
- Tới nơi ba tớ bị tai nạn.
- Để làm gì? Gần nửa năm rồi.
- Mặc kệ tớ.
- Duy à, cậu nên tìm những điều hiện hữu hơn. Nơi đó chẳng còn gì cho cậu tìm đi. 12 ngày nữa là tớ làm chú rể rồi, cậu cũng là rể phụ. Không nên để chuyện không hay xảy ra trước ngày vui của tớ chứ.
- Hay là cậu lo cho đám cưới của cậu?
- Cả cho tớ lẫn cho cậu !
- Mặc xác cậu, ngày mai 7 giờ tớ khởi hành đấy.
- Lâm thì sao? Cậu không nói điều này với cô ấy à ?
- Việc gì phải nói.
- Duy à, cậu đã mất Phương Thy như thế nào tớ nghĩ ắt hẳn cậu chưa quên.
- Đừng có đem cái chuyện đó ra giáo dục tớ nữa, cậu nghĩ cậu là sát thủ tình trường thì muốn lên lớp tớ giờ nào cũng được hả?
- Đừng nghĩ vậy chứ. Tớ chỉ không muốn …
- Không muốn tớ mất Tuệ Lâm chứ gì. Cậu có Khiết Nhã rồi còn tiếc bạn gái của tớ hả? Muốn giành phải không?