- Em không. Nhưng nếu anh cứ tiếp tục thế này… Thì có lẽ đấy !
Lâm bỏ vào nhà, Duy cũng cáu kỉnh đứng lầm bầm vài tiếng rồi bỏ ra về. Những lời nói ấm ức của Tuệ Lâm không làm Duy quên mối thù và cái chết oan ức của cha. Anh đã phần nào tin mình chính là đứa con trai của ca sĩ phòng trà Hoàng Lan kiều diễm ngày xưa và những cái chết vẫn còn là ẩn số của họ không cho phép Duy xao lãng bởi những tác động bên ngoài. Đối với anh hiện tại, Tuệ Lâm quan trọng, nhưng trả thù là quan trọng hơn. Duy không bao giờ bên câu đó ở trong đầu.
Được và mất. Ta được gì nếu một trong hai điều đó thuộc về ta. Không phải. Cả hai đều thuộc về ta. Đúng hơn là hai thứ đó đều vẫn sẽ là của Duy. Theo đuổi những manh mối lúc mờ lúc tỏ, kiên trì và dai dẳng, thế nào có ngày anh cũng tìm ra được câu trả lời. Nhưng rồi đến lúc đó, liệu anh có còn người con gái anh yêu?
Tuệ Lâm ngồi buồn bã một mình, cô biết những ngày đẹp đẽ toàn những áng mây hồng đã đi qua và tình yêu đang đứng trước giai đoạn căng thẳng. Một phút sai lầm sẽ làm Lâm mất đi những tháng ngày màu hồng mà không dễ tìm lại được sau những ngày tháng tối tăm nhất của cuộc đời. Nhưng nếu chọn Duy và bất chấp tính khí bất thường của anh, Lâm sẽ được điều cô muốn. Bù lại có phải tự chuốt ình những đêm mệt mỏi trong tư tưởng thế này đây.
Vuốt mặt cho tỉnh táo, Lâm thấy điện thoại báo tin nhắn.
- Bánh Flan. Kem Fanny.Beefsteak…Tôi cho cô chọn một món đấy ! Hôm qua tôi vừa có lương, tôi mời cô.
Dòng tin nhắn dễ thương mà Huy Hoàng gửi đến lúc 5:59 phút sáng. Lâm nhoẻn cười và thầm tủi thân Đoàn Duy chưa bao giờ cho cô những dòng tin nhắn ngọt ngào như vậy….
Huy Hoàng vẫn đang chạy bộ vòng quanh công viên cùng những đứa bạn cùng phòng trọ, bất thình lình điện thoại rung làm anh dừng lại. Hoàng mỉm cười đọc tin nhắn :
- Bánh Flan.