Tuệ Lâm là cái tên đầu tiên Duy nghĩ đến. Hiểu rằng mọi chuyện sẽ trở nên vô nghĩa nếu Duy và Lâm cùng chung một dòng máu. Và anh muốn biết rõ mọi chuyện trước khi quá muộn không quay lại được nữa. Đoàn Duy vẫn chưa hết bức rứt về cái chết của ba nhưng anh hiểu rằng anh không thể vì thế mà bỏ quên Tuệ Lâm. Nghĩ đến cô người yêu đã mấy ngày không gặp, Duy đến tiệm hoa chọn một bó hoa thật đẹp và đến trường đón cô người yêu tan học. Trông thấy Tuệ Lâm bước ra từ cổng cười nói vui vẻ với anh chàng trông khá quen mặt, Duy bước ra và gọi lớn :
- Lâm !
Lâm ngừng cười, cô nhìn Duy rồi nói nhỏ gì đó với anh bạn đi chiếc xe đạp Martin @. Duy nói :
- Vào xe đi em !
- Sao anh lại đến đây?
- Anh không thể đón người yêu của mình về mà không báo trước sao?
- Em không có ý đó.
Rồi Lâm bối rồi ngồi vào xe khi Duy đã mở cửa chờ sẵn. Hoàng ngẩng ngơ nhìn theo rồi nhận lại được ánh mắt cảnh cáo của Đoàn Duy. Duy lái xe đưa Lâm đến một cao ốc rồi dắt cô lên sân thượng. Ở nơi này dường như có thể nhìn ngắm cả thành phố, Duy tặng cho cô bó hoa hồng tươi thắm và nói :
- Nếu anh không thể dành nhiều thời gian cho em. Liệu anh có mất em không?
- Em nghĩ đó không phải là điều anh không làm được.
- Em hãy trả lời anh đi chứ, có hay là không?
- Em không biết.
Lâm nhìn Duy, mặt anh buồn rười rượi nhưng Duy vẫn cố nở nụ cười gượng. Cả hai đứng đó không lâu rồi Duy đưa Lâm về nhà. Đột ngột anh ôm cô vào lòng :
- Anh nhớ em !
- Anh à …
- Hãy giữ yên như thế này một lúc.
Lâm cũng im lặng, Duy nói :
- Anh không có nhiều thời gian dành cho em, nhưng lí do của anh thì không đủ làm em chấp nhận. Thế nên anh muốn em vào Đại học để có kinh nghiệm vào công ty làm việc ở cạnh anh. Nhưng anh không chắc rằng sau khóa học này anh có còn được ôm em đường đường chính chính như thế này không. Sự bận rộn không thể đẩy chúng ta xa nhau nhiều như lúc hai trái tim ta không thuộc về nhau nữa. Điều đó chưa xảy ra nhưng anh thấy có lẽ nó cũng gần đến rồi ! Anh không muốn mất em nhưng anh cũng không có cách gì giữ em nếu một khi em đã muốn rời xa anh. Nhưng, anh yêu em là thật lòng. Tin anh !
- Em vẫn yêu anh. Nhưng, xin hãy vì em mà đừng làm những chuyện dại dột. Không ai muốn mất nhau trong hai chúng ta anh à ! Em cũng yêu anh nhiều lắm.
Duy ngạc nhiên nhìn Lâm, rồi như không chờ anh nói thêm điều gì, Lâm đã chủ động đặt lên môi Duy một nụ hôn. Nụ hôn rất nhẹ nhàng nhưng cực kỳ lãng mạn. Nó như thâu tóm mọi ưu phiền trước kia trở về một vấn đề nhỏ nhoi có thể giải quyết rất êm xuôi và ổn thỏa. Và Duy với Lâm lại lao vào nhau say đắm như trước kia. Duy lại không muốn Lâm trở vào nhà mà đưa cô tới một nơi xa khác, căn biệt thự màu xanh dương rất đẹp. Nó vừa được xây cất xong và nhanh chóng trở thành căn biệt thự đẹp nhất ở đây. Và vẫn như phong cảnh ưa thích của Duy, mặt sau của biệt thự là bờ sông hiền hòa. Lâm ngạc nhiên :
- Nơi này đẹp quá ! Ước gì được sống ở đây nhỉ?