Yêu Nữa Được Không ?

- Phải. Là tôi đây !
- Cô có quen người nào là anh Phạm Nguyễn Tiến Mạnh không?
- Gây ra lỗi sợ tôi không nhận điện thoại hả? Nói anh ấy đừng có gọi cho tôi nữa.
- Xin lỗi nhưng tôi e là những uẩn khúc giữa hai người chưa thể giải quyết ngay.
- Tại sao chứ? Anh ta hèn nhát tới nỗi không bắt điện thoại hả?
- Không phải. Anh ấy đang trong phòng cấp cứu. Anh ấy bị tấn công trọng thương. Và anh ấy chỉ gọi tên cô nên tôi tìm trong danh bạ điện thoại mà điện cho cô đấy.
- Cái gì? Bị tấn công? Có nặng không?
- Tôi chỉ là tài xế Taxi, tôi không biết. Cô tới nhanh đi !
Nhã dù đang giận đến run rẩy vẫn cố gắng chạy nhanh nhất có thể đến tìm anh. Vừa đi cô vừa gọi điện thoại cho Đoàn Duy. Duy nghe thế cũng hớt hải chạy tới, Duy vừa tới nơi thì đèn đã phòng cấp cứu đã tắt. Tiến Mạnh với cái đầu băng kín được đẩy ra, Duy hỏi :
- Mạnh, ai đã làm cậu như thế?
- Không biết nữa… Ôi trời ơi … Đầu tớ nhức quá !
- Thế … thứ đó đâu rồi?
- Nguyên nhân tớ bị đánh thế này đấy.
- Cái gì? Bị cướp à?
Duy tức tối đấm thật mạnh vào tường, tay anh ứa máu. Khiết Nhã đẩy Tiến Mạnh vào phòng, thấy mặt cô lạnh tanh, Mạnh hỏi :
- Em à, không có gì chứ?
- Không.
- Anh suýt chết đấy.
- Anh giật bồ người ta bị đánh thế đó hả?
- Em nói gì kỳ vậy. Anh giật bồ ai?
- Đây nè, anh xem kỹ đi !
Nhã vừa nói vừa quăng xấp ảnh mà cô vừa nhận được ra. Tiến Mạnh lấy thử một tấm xem rồi nói :
- Vì thứ này mà em cáu với anh đó hả?
- Anh thừa biết em đại kỵ những chỗ ô uế như thế mà.
- Anh chỉ đi với Duy. Vì công việc mà.
- Đàn ông các anh chỉ có chỗ này là làm việc được thôi hả?
- Vậy em không tin tưởng anh sao?
- Một nách hai ba cô, hôn hít đủ trò, có cả vũ nữ múa cột phục vụ. Quá sang còn gì ! Em tin anh hả? Lấy gì để tin đây? Anh suy nghĩ kĩ lại những gì anh làm đi. Anh vẫn chưa chịu nhận lỗi hả?
- Anh nhắc lại một lần, anh không có làm gì có lỗi với em hết.
Đoàn Duy bước vào làm cuộc cãi vã giữa hai người dừng lại. Mạnh nói :
- Đoàn Duy, vì cậu mà tớ phải dính cái án đi lăng nhăng đấy !
- Duy không có lỗi. Vấn đề là anh không trung thực.
- Anh có lỗi gì đâu mà nhận.
- Được thôi. Nếu anh vẫn không nhận lỗi thì em nghĩ đám cưới chưa thể diễn ra đâu.
- Em lấy đám cưới của chúng ta ra làm chỗ đễ em trút giận ư?
- Em hết sức nghiêm túc với câu nói đó.
- OK ! Nếu em muốn vậy. Anh cũng không ham muốn cưới một người vợ không có một chút niềm tin dành cho anh đâu.
Duy cản Nhã lại :
- Khiết Nhã, tớ chưa nói gì mà. Để tớ giải thích cái đã !
- Cậu chỉ bênh vực anh ấy thôi. Coi chừng tớ méc Tuệ Lâm thì cậu không xong đâu.
Nhã bỏ đi. Duy định quay lại thì Tiến Mạnh cũng nằm quay mặt vào trong và úp gối lên đầu. Duy thở dài :
- Xin lỗi cậu ! Tớ không nghĩ mọi chuyện xấu như thế. Tớ sẽ cố giải thích …
- Khỏi. Tớ chỉ cần cậu thức tỉnh thôi. Cái chuyện trả thù giờ có còn quá quan trọng với cậu hay không? Nó đã khiến cái đầu tớ suýt vỡ và đám cưới của tớ giờ cũng bị hoãn lại vô thời hạn rồi đấy. Cậu cứ như thế này thì không chỉ mình tớ nổi giận với cậu đâu.
Duy buồn bã nghe những lời lẽ nặng nề của bạn rồi ra về. Anh ngước lên bầu trời đầy sao, mắt ươn ướt…
- Ba… Ai cũng muốn con dừng lại. Tại sao con không tìm được ai ủng hộ con tìm ra lời giải cho cái chết của ba mẹ? Chẳng lẽ con làm như thế là sai hay sao? Cả đứa bạn thân nhất của con giờ cũng nổi giận... Con phải chịu bại dưới tay Trần Kiên hả ba?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui