Yêu Nữa Được Không ?

Chap 37:
Tiến Mạnh vừa thức giấc, cái giường đầy bụi làm anh ngủ chẳng ngon chút nào. Thấy có vài cú điện thoại nhỡ nhưng không cuộc gọi nào đến từ số máy của Khiết Nhã, anh chàng cay cú quăng điện thoại rồi đi đánh răng. Khiết Nhã cũng vừa thức dậy, cùng một tâm trạng, quăng điện thoại và đi vào nhà vệ sinh vì không thấy số máy muốn thấy. Nếu không có gì thay đổi, hôm nay, vào giờ này, cả hai đang chỉn chu tại phòng chờ và chuẩn bị dắt tay nhau vào nhà thờ làm lễ cưới theo nghi thức Thiên Chúa Giáo. Tiến Mạnh tặc lưỡi nhìn bộ đồ vest trắng mà lẽ ra anh đã mặc vào hôm nay rồi chuẩn bị đi ra. Vừa dắt xe ra đường, đã nhận được điện thoại :
- Gì vậy chú Phát?
- Bản kế hoạch chú giao cho con làm xong chưa?
- Xong lâu rồi mà.
- Sao không đem cho chú?
- Con quên mất. Con để ở nhà. Mà có quan trọng không chú?
- Sao không quan trọng. Hôm nay cần gấp đó. 1 tiếng nữa có mặt.
Để ở nhà mới, căn nhà mà Nhã và Mạnh đã dọn về sống cùng nhau hơn 2 tháng trước khi cưới. Đồ đạc và phòng làm việc cũng đã dọn về đó tất cả. Tiến Mạnh không còn cách nào khác, gọi điện thoại cho Tuệ Lâm cũng không được nên đành về nhà lấy. Mạnh mở chìa khóa vào, không phải Khiết Nhã mà là bà của cô đang ngồi ăn sáng. Tiến Mạnh lễ phép :

- Con chào bà !
- Ủa? Con về đưa Khiết Nhã đi đó hả?
- Đi đâu ạ?
- Chứ không phải tổ chức lễ cưới sao?
- Dạ … con…
Mạnh đứng gãi đầu rồi tiến vào phòng làm việc, đi ngang phòng ngủ, anh chợt thấy tiếc khi nguyên bộ drap đỏ rực, hình cưới cũng đã treo lên, căn phòng đầy đủ những chữ báo hỷ giờ phải tạm gác lại hết. Đứng chần chứ đó một hồi thì thấy Nhã trong trang phục áo ngủ vừa bước ra từ phòng tắm với mái tóc còn ướt sũng. Trông thấy Mạnh, Khiết Nhã nhìn đăm đăm, nhưng giống như là không muốn tiếp đón anh nhiều hơn là nhớ anh. Mạnh chép miệng :
- Lấy bản kế hoạch.
Khiết Nhã chỉ nhướn mày rùi tiến lại bàn trang điểm. Vừa lúc đó bà ngoại bước vào :

- Thôi sẵn bữa, hai đứa ra dùng bữa sáng với bà. Thức ăn bà làm ngon lắm !
- Bà…
- Con đó, lớn rồi. Đừng có mãi pha trò như vậy. Mạnh, ở lại ăn sáng với bà nhé !
- Dạ, cũng được.
Lâu rồi mới được ăn món ăn của bà nấu, Nhã ăn rất ngon miệng nhưng cô không hề hé môi nói chuyện với ai. Tiến Mạnh cũng thấy hơi ngại, bà ngoại nói :
- Hai đứa lớn hết rồi, bà không nói nhiều nữa. Nhưng phải biết tin tưởng và thông cảm cho nhau thì mới mong mà gắn bó lâu dài được. Các con phải hiểu, phải lắng nghe cho nhau. Trước tiên phải đặt sự tin tưởng lên đầu rồi sau đó mới đối mặt với sự việc dù đối phương có lỗi hay không. Tuổi trẻ các con, yêu đắm đuối cũng có mà giận hờn cũng lắm lúc mang lại điều trái ngang. Chiến tranh lạnh như thế là không hay đâu. Bà già rồi, đâu còn được ngồi đây nói chuyện cho hai đứa nghe nhiều lần nữa. Hai đứa nãy giờ có nghe gì không đấy?
Tiến Mạnh ngước lên nhìn Khiết Nhã, cô chỉ cúi gầm mặt đứng dậy quay phắt đi :
- Con no rồi. Con đi làm nha bà !
Mạnh định chạy theo nói gì đó nhưng anh lầm lũi bước ra và cũng bỏ bữa :
- Bà ơi, con đi nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận