Yêu Nữa Được Không ?

Ngày trôi qua thật chậm, Khiết Nhã ngồi âu sầu trên bàn làm việc cố để thời gian trôi đi nhanh hơn. Lẽ ra đây phải là ngày đẹp nhất mà cô không muốn thời gian đi nhanh chút nào, tại giờ mọi chuyện lại thay đổi nhanh như vậy? Chẳng lẽ vì sự cố chấp mà cô phải chuốt lấy ưu phiền cho chính mình.
- Chào giám đốc, em về nhé !
- Có hứng thú đi cà phê với chị không?
- Thôi ạ, em có hẹn anh ấy rồi. Dịp khác giám đốc nhé !
- Ừ. Chúc em vui.
Cô nhân viên cuối cùng cũng tắt đèn ra về, Khiết Nhã cố nán lại thêm một chút rồi cũng phải ra về thôi. Cũng gần 10h còn gì, nghĩ gì đó trước khi nhấn ga, Khiết Nhã chạy xe đến chỗ nơi mà cô và Mạnh đã chọn để tổ chức làm đám cưới. Một lễ cưới ngoài trời, được trang trí đầy đủ những nhân vật hoạt hình theo phong cách Walt Disney. Mọi thứ vẫn còn ở đó, tại sao nó lại không thể diễn ra? Nhã nghĩ thế rồi uất ức gục đầu vào vô lăng mà khóc tức tưởi. Chợt, một giọng nói ngọt ngào vọng ra từ đâu đó quanh thảm cỏ xanh:
- Tại sao con khóc?
Nhã ngạc nhiên. Cô bước ra vì nghĩ rằng câu hỏi đó dành ình. Rồi như cũng không còn là chính cô, Nhã tưởng rằng có ông Bụt thật. Cô nức nở :
- Không còn đám cưới nào nữa rồi.
- Tại sao lại không?
- Vì những quyết định sai lầm.
- Mọi thứ không bao giờ là quá muộn. Đặc biệt là tình yêu và sự tin tưởng.

Rồi những tiếng nổ thú vị vang lên,một màn pháo hoa rực sáng hiện ra trước mắt Khiết Nhã, Tiến Mạnh bước ra với bộ áo vest chỉn chu, đó là bộ trang phục cưới của anh. Nhã ngớ người :
- Ơ …
- Mọi chuyện không bao giờ là quá muộn.
- Vậy ra nãy giờ đó là anh à?
- Phải.
- Đồ đáng ghét. Ngay cả giờ phút này mà anh cũng có thể đùa giỡn sao? Đáng ghét !
Nhã định quay lưng bỏ đi thì Tiến Mạnh đã kéo tay cô lại, anh nói :
- Anh xin lỗi.
- Anh không có lỗi gì hết.
- Nếu anh biết sớm hơn về chuyện đó … Nhã à, anh cam đoan mọi chuyện sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Em nên biết rằng, Tiến Mạnh này yêu em đến mức sẽ không làm chuyện gì mà em cảm thấy không thích dù đó có đúng hay là sai. Anh luôn muốn mang cho em một tình yêu đầy ắp tiếng cười và tháng ngày nào cũng là ngày tháng hạnh phúc của em. Anh nghĩ chúng ta đã trải qua một lượng gian truân và thử thách có thể gọi là đủ để tiến đến một cuộc hôn nhân lâu dài. Đã có lúc em nghi ngờ anh, đã có lúc anh nghĩ sai về em nhưng điều đó không thay đổi được tình yêu chúng ta dành cho nhau đậm sâu như thế nào. Và đó chính là chiếc chìa khóa quan trọng nhất để em và anh vượt qua tất cả…
Khiết Nhã đứng lắng nghe mà ứa nước mắt vì cảm động. Tiến Mạnh ôm cô vào lòng và thủ thỉ :

- Anh yêu em nhiều lắm !
- Em không biết anh và em sẽ như thế này hôm nay …
- Mọi chuyện không có gì là quá muộn.
Mạnh và Nhã quay lại nhìn từ phía sau, Đoàn Duy và Tuệ Lâm mỉm cười. Lâm kéo tay Khiết Nhã lại và nói nhỏ:
- Vào đây đi chị, áo cưới của chị xong rồi. Em đã mang tới !
- Hả ????
Cả hai kéo nhau đi. Đoàn Duy quay lại nhìn Tuệ Lâm và Khiết Nhã đang chạy vào phòng thay đồ, Mạnh vỗ vai :
- Không nghĩ rằng cậu làm được nhiều như thế này đâu. Cảm ơn bạn tốt !
- Đến cho cái đầu suýt vỡ của cậu hôm nọ.
- Sao hay thế?
- Hứa hẹn với họ vài điều,…
- Cảm ơn.
- Không có chi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận