- Vì tôi không thể giấu được tình cảm của mình. Tôi đã chờ và tôi sẽ không bao giờ nói nếu cô vẫn vui vẻ bên người yêu nhưng tôi không hề thấy cô vui. Tôi đã cho chính mình, cho cô và cho tình cảm của tôi một thời gian nhất định để chờ cô. Và vết nứt mỗi ngày thêm sâu, tôi đã quyết định tiến một bước để kéo cô ra khỏi nỗi đau trước khi cô phải đau quá nhiều.
- Tôi không cần sự bao dung đó của anh.
- Đó không phải là sự bao dung. Là tình yêu Tuệ Lâm ạ !
Đặt hai tay lên má Tuệ Lâm, Huy Hoàng từ từ cúi đầu xuống, khi hai đôi môi gần chạm vào nhau thì Tuệ Lâm đã thức tỉnh và xô Huy Hoàng ra rồi bỏ chạy thật nhanh. Cô vừa chạy vừa khóc. Hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra làm Lâm như muốn nghẹt thở, cố vịn chặt ngực để ngăn cho con tim đừng đập mạnh nữa. Lâm để tâm hồn và thể xác trôi theo đôi chân vô định cứ bước đi mà không xác định được hướng đi và đích đến trong màn đêm nhộn nhịp, rực rỡ ánh đèn đủ màu sắc của thành phố không ngủ…
Đoàn Duy nằm dài trên sofa trong phòng riêng của anh tại công ty với một đĩa mồi nhấm và chai rượu Tây. Duy đã uống đến gần cạn và anh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Nhưng mỗi lần mắt nhắm lại là nước mắt lại cứ theo khóe mi chảy ra. Tại sao Duy lại khóc? Duy đã không cho phép mình khóc thêm một lần nào nữa rồi cơ mà. Anh có thể mạnh mẽ với mọi thứ, chỉ là vẫn yếu đuối với tình yêu, từ bấy lâu nay vẫn cứ như vậy. Trần Kiên chứng kiến cảnh đó, mừng thầm :
- “Đứa con gái của ta tài thật. Có thể biến mi từ một cục đá cứng cáp trở thành một mớ bông gòn mềm nhũn như thế. Thời cơ đã đến rồi. Lý Gia Đoàn ! Để xem tôi sẽ trả đũa những việc của ông ngày xưa đã gây ra cho gia đình tôi như thế nào? Ở trên đó, ông nên tự hào về đứa con trai si tình của ông và chờ xem tương lai của Tập đoàn Lý Đoàn sẽ đi về đâu.”
Đoàn Duy trở về nhà, đã lâu rồi anh không quay về nơi này. Bà Quế vừa ăn sáng xong và chuẩn bị uống thuốc, trông bà tiều tụy đi nhiều và mất hẳn cái vẻ quyến rũ, quý phái ngày xưa. Duy ngâm mình trong phòng tắm khá lâu, anh lại thay bộ vest khác và chuẩn bị đi làm. Đoàn Duy ngồi xuống, trông thấy ly nước của bà đã cạn, anh đi rót thêm cho bà và kéo đĩa bánh mì lại, phết bơ lia lịa lên. Bà Quế nhìn Đoàn Duy rồi hỏi :
- Con dạo này vắng nhà nhiều quá !
- Dạ.
- Bận thế thì có nhớ quan tâm tới người yêu không?