Yêu Nữa Được Không ?

- Ý cô là …
Cô nàng e thẹn, mặt hơi ửng lên vì gượng :
- Anh đã ghé và hỏi ông cháu tôi về vụ tai nạn của ba anh đó. Anh không nhớ sao?
- Ra cô là cô gái đó à?
- Phải.
Duy nhoẻn cười thật nhanh, cô nàng nói :
- Tôi sắp xong việc rồi. Anh có phiền chờ tôi để tôi có thể giải thích không?
- Cũng được. Tối nay tôi rãnh mà.
Cô nàng vẫn giữ được nét truyền thống của người dân tộc Tây Nguyên, đã lâu rồi người ngồi bên cạnh Duy trên xe không phải là cô gái khác ngoài Lâm. Duy đưa cô nàng tới một quán cà phê, Duy hỏi :
- Cô làm việc ở Sài Gòn à?
- Tôi vừa làm vừa học.

- Tôi là Đoàn Duy. Còn cô?
- Tên tôi là Lam Nhung.
Duy mỉm cười nhìn Nhung, cô nói :
- Thật ra trước kia tôi đã cố giải thích … Chuyện đó là ngoài ý muốn.
- Thôi bỏ đi. Dù gì thì chuyện cũng qua rồi. Tôi biết lỗi không phải ở hai ông cháu của cô.
- Anh có vẻ khá hơn lần đầu tôi gặp anh.
- Cũng lâu rồi mà.
- Anh thích đôi giày đó hả?
- Có lẽ.
Duy cứ giữ khư khư trên tay cặp móc khóa. Lam Nhung cũng nhìn nó rồi nói :

- Tôi cũng cảm thấy nó đẹp, nhưng từ lúc trưng bày, ai cũng đi ngang, nhìn nó bằng ánh mắt hồ hởi rồi lại bỏ đi. Tôi thấy giá thành của nó cũng đâu quá đắt đỏ. Có lẽ vì chúng chỉ dành ột cặp tình nhân.
- Một cặp tình nhân có cùng sở thích là hứng thú với giày.
- Hoặc là nó chờ anh tới mua.
- Cô cũng hóm hỉnh lắm đó.
- Một đức tính cần thiết khi làm nhân viên bán hàng mà. Tôi phải nỗ lực rất nhiều để có được công việc này đấy. Còn anh? Anh làm gì?
- Khi nào có dịp tôi sẽ mời cô tham quan nơi tôi làm việc. Bây giờ tôi phải về !
- Được rồi.
- Tôi đưa cô về.
- Thôi tôi đi cùng bạn.
- Vậy tôi về nhé !
Tuệ Lâm không biết phải làm gì với cái chứng chỉ mình nhận được, bởi vì cô tham gia khóa học này chỉ để cùng Đoàn Duy làm việc nhưng sự việc chưa đi tới đâu thì bây giờ hai người đã phải chia đôi lối đi. Buồn thì có buồn nhưng Lâm không làm được gì hết. Cô đâu thể rút lại lời đã nói ra…
Bước đi lang thang quanh trường đại học, cố tìm một gốc cây ngồi để hóng mát. Gốc cây khá khuất vì có lẽ Lâm không muốn ai tìm được mình. Đang miên man suy nghĩ về Duy, về Hoàng, về chuyện quá khứ giữa hai gia đình Lý-Trần và về tình yêu vừa mới tan vỡ. Một giọt nước mắt khẽ rơi khi Lâm nhìn vào hình nền điện thoại, hình Duy âu yếm hôn cô. Cố lau nhanh nước mắt không để nó cứ đà đó mà chảy mãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận