Chap 43:
Đoàn Duy trở lại công ty làm việc, khi mà việc thù hận ngày xưa ngày càng trở nên rõ mồn một thì Duy càng phải nỗ lực hết sức mình để đẩy nhanh tiến độ trả thù. Tiến Mạnh hẹn Duy đi dùng bữa sáng, trông khi Tiến Mạnh ngày càng đẹp trai, quý phái hơn dưới bàn tay chăm sóc của cô vợ mới cưới thì trông Duy bây giờ tệ hại hết sức. Mất hết sức quyến rũ của một “gã trai dân du học” lâu năm ở châu Âu về đã vậy còn sụt cân trông Duy thật đáng thương. Ngồi nói chuyện với Mạnh mà mắt Duy liên tục đảo vào cái Iphone tra tin tức, Tiến Mạnh hỏi :
- Tối nay có rãnh không?
- Đi Boxing hả?
- Ừ. Cả tháng nay chỉ toàn ôm vợ hết dưới biển lại trên giường, nhớ cặp găng quá !
- Cậu nghĩ tớ có thể đánh ngang ngửa cậu sao? Tớ sụt gần 5kg so với tháng trước đấy.
- Nếu vẫn cứ tiếp tục dìm thân xác cậu vào bia rượu và thù hận thì cậu không sống qua hết thập niên này đâu.
- Điên hả? Qua năm mới rồi.
- Tại sao vậy?
- Chuyện gì?
- Cậu và Huỳnh Tuệ Lâm. Chuyện là sao?
Duy không chú tâm vào những tin tức online nữa, anh quay lại với tách cà phê đã nguội, uống một ngụm, Duy có vẻ khá buồn :
- Không phải như cậu nghĩ đâu. Giữa tớ và Lâm … có những điều không thể đến với nhau được.
- Rồi vậy ai là người nói lời chia tay?
- Không phải tớ. Tớ là người rất thật lòng với tình yêu, dẫu tớ có lỗi gì thì tớ nghĩ tớ cũng đâu đáng bị bỏ rơi không phải một mà đến hai lần như vậy.
- Cậu không phải không biết. Mà cậu biết rất rõ điều đó. Chỉ tại cậu không bao giờ chịu khắc phục điều đó mà thôi. Tớ chẳng phải đã từng nói cậu nếu không sửa đổi thì không chỉ Phương Thy, Tuệ Lâm mà tất cả những cô gái sau này đến với cậu đều lần lượt bỏ cậu đi mà thôi.
- Tớ không cần thay đổi nhưng tớ không tin chỉ thay đổi mới thực sự có người yêu tớ.
- Tóm lại là cậu hết yêu Huỳnh Tuệ Lâm và cũng không cần bọn này giúp gì để hai người quay lại với nhau chứ gì?
Duy bỏ đi. Anh không bao giờ nỗi cáu như thế với Tiến Mạnh nhưng Duy không thể để người bạn cuối cùng của mình mất đi luôn. Hôm nay Tuệ Lâm đến thăm bà Quế, sức khỏe bà ngày một khá nhưng bà đã ngủ và Lâm không muốn đánh thức, chỉ muốn nhìn bà một chút mà thôi. Huy Hoàng chờ cô ở dưới xe, lúc đó Đoàn Duy về tới nhà, trông thấy Huy Hoàng như cái gai trong mắt, Duy muốn lao đến đánh trả về cú đấm hôm nọ nhưng nghĩ gì đó anh chỉ lườm mắt nhìn và bỏ vào nhà. Đi ngang cửa phòng bà Quế, Tuệ Lâm cũng vừa bước ra. Trông thấy Đoàn Duy, Tuệ Lâm hơi bối rối:
- Em chỉ… em nghe tin bác bị bệnh. Em đến thăm bác mà thôi !
Duy nhìn Tuệ Lâm khá lâu, rồi lại quay ra cửa sổ và nói :
- Có người đang đợi em !
Tuệ Lâm gật đầu rồi bước xuống cầu thang. Duy về nhà thay quần áo rồi lại tiếp tục đi. Anh cũng bước xuống cầu thang, bà giúp việc gọi lại :
- Cậu chủ …