- Chuyện gì?
- Thức ăn của cậu.
- Thôi chị để ở đó đi. Tôi phải đi tiếp.
- Bà chủ dặn nhất định cậu phải ăn. Bà không muốn thức dậy, thấy cậu trở về nhà mà gầy guộc thế này nữa. Cậu phải ăn tôi mới để cậu đi.
- Không được. Tôi phải đi ngay. Gấp lắm !
Duy bỏ chạy trước mặt Tuệ Lâm. Tuệ Lâm nhìn mâm thức ăn toàn đồ bổ thượng hạng, cô hỏi :
- Sao mọi người có vẻ lo lắng cho anh ấy vậy?
- Suốt 2 tuần nay cậu ấy hầu như không ăn uống gì ngoài rượu và đồ nhấm. Lúc nào tôi dọn phòng cho cậu chủ cũng toàn là vỏ chai rượu, vỏ phô mai, trứng gà hay vỏ đậu phộng rơi đầy từ giường tới toilet tới bàn làm việc. Trông cậu ấy cần mẫn ban ngày vậy chứ ban đêm là một con sâu rượu đấy cô ơi. Có chuyện gì xảy ra với cậu chủ vậy?
- Sao anh ấy lại làm như thế chứ?
- Bà chủ rất lo. Bà chủ sợ cậu sẽ gục chết bất cứ lúc nào vì kiệt sức. Có gì cô khuyên cậu ấy dùm tôi nha.
Duy thấy ruột gan mình nóng bừng kể cả khi chưa cho rượu vào, anh không muốn Tuệ Lâm thấy anh trông bộ dạng tệ hại như thế này. Anh một nửa rất thù hận cô nhưng một nửa còn lại thì vẫn dành cho cô một tình yêu thiết tha và sâu nặng. Huy Hoàng chở Tuệ Lâm về, trông thấy cô hơi suy tư, anh hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- À không. Em chỉ lo cho cô Quế thôi. Cô ấy trông có vẻ yếu ớt quá !
- Thằng đó đúng là đồ nghịch tử.
- Anh có hiếu thảo với mẹ anh không mà lại mắng người ta kiểu đó?
- Mẹ anh mất lâu rồi. Còn ba anh thì không rãnh rỗi để ngồi nhìn anh hiếu thảo đâu. Anh được đối xử giống như một người thừa kế hơn là một đứa con.
- Rồi sao nữa?
- Anh nghĩ không chỉ riêng anh, những đứa khác cũng vậy thôi. Em có không?
- Không. Em có một gia đình rất yêu thương em.
Đoàn Duy lái xe đến công ty, anh kiểm tra lại tài khoản trong ngân hàng. Anh Tài và ông Vĩnh phân vân :
- Chúng ta sắp trụ không nổi nữa rồi Đoàn Duy à. Những đối tác thân thiết lần lượt bị Ánh Sáng hút hết.
- Chúng ta còn bao nhiêu vốn đó, đủ chống chọi thêm bao lâu nữa?
- Không đầy một tháng.
Ông Vĩnh quả quyết. Rồi ông Phát cũng bước vào và lo ngại :
:- Tôi thấy Trần Kiên dạo này luôn đi cạnh Nguyễn Gia Hào. Khi thì đánh golf, khi thì đi bar…
- Các chú yên tâm. Dù thế nào thì cũng cảm ơn mọi người đã luôn ở bên cạnh cháu. Có có lối giải quyết riêng ình.
Mọi người trở ra ngoài, Tiến Mạnh thấy vậy mới bước qua phòng và ngồi xuống :
- Nè, tính sao? Tớ và Nhã có thể giúp cậu một chút.
- Tớ đã sắp đặt đâu và đó. Đã đến lúc tớ đánh trả lại rồi. Không nhượng bộ nữa.
- Chuyện gì?
- Tớ sẽ rao bán Lý Đoàn. Cho dù là với giá rẻ bèo, nhất quyết nó cũng sẽ không bao giờ lọt vào tay Ánh Sáng.
- Bằng cách nào?
- Rao vặt eBay.
- Đừng có điên. Ai mà làm chuyện đó?