- Chỉ là hàng siêu thị, anh cố nuốt đi.
- Ngồi xuống ăn cùng anh đi.
Tuệ Lâm nở một nụ cười rất nhạt, ngồi xuống nhìn Duy gắp mì lùa vào miệng. Anh nói :
- Nhà này cũng có đồ của đàn ông à? Anh tìm được mấy cái áo thun và quần sooc ở trong tủ.
- Của anh trai em. Nhà này lúc trước của Bảo Yến, nhờ có cái giường, cái tủ để đồ chung mà giờ về Mỹ mới được thằng Jason đấy.
- Thế mà anh cứ tưởng …
- Tưởng gì?
- Thôi không nói. Mì ngon !
Ăn xong, cả hai cùng trở lại giường. Nằm trong vòng tay của Duy, Tuệ Lâm nhắm mắt ngủ. Đoàn Duy hỏi cô một câu hỏi nửa đùa nửa thật:
- Nếu sau này anh đột ngột bỏ em đi thì sao?
- Ý anh là gì? Đi xa hay là …
- Hãy trả lời theo bản năng.
Nghĩ ngợi một lát, Tuệ Lâm nhắm mắt lại, trút hơi thở dài rồi đáp gọn :
- Em sẽ khóc.
Đoàn Duy vuốt ve lấy cô người yêu mà anh đã từng rất yêu. Bằng đôi mắt đầy thủ đoạn, Duy tự thưởng ình một nụ cười tự đắc :
- Cái để cô nhận lại từ tôi không chỉ là nước mắt đâu, con cừu bé bỏng ạ ! Còn nhiều thứ đau đớn mà cô phải trải qua để biết rằng, gieo rắc đớn đau cho người khác là một việc làm tàn nhẫn. Cô đã từng tàn nhẫn với một người. Và giờ đây tôi cũng phải tàn nhẫn với người mà tôi cảm thấy cần phải tàn nhẫn.