- Chừng nào cậu về Sài Gòn?
- Cũng chưa biết. Tuệ Lâm chưa tỉnh lại.
- Tuệ Lâm bị gì?
- Chuyện dài lắm. Nhưng tạm thời tớ chờ cô ấy tỉnh lại mới về nhà.
- Thế hả?
- Gần 12 giờ rồi. Cậu ở đâu mà ầm ĩ thế?
- Vũ trường.
- Chồng cậu lo cho cậu lắm đấy. Bảo tớ gọi điện thoại hỏi cậu đã ngủ chưa đây nè?
- Đoàn Duy, tớ không có giỡn. Đừng nhắc anh ấy ở đây !
- Làm sao thế? Sao nhắc tới Mạnh là cậu cứng đơ lại vậy?
- Cậu nói anh ta ở Vũng Tàu xây nhà cưới vợ khác sinh con ngoài đó luôn đi. Đừng có về Sài Gòn nữa ! Tớ không cho vào nhà đâu.
- Hả ? … Nè ..
Đoàn Duy tắt điện thoại và quay qua nhìn Tiến Mạnh, anh cũng giận dữ nốc hết thêm mấy lon bia. Rồi lết lên giường mà ngủ. Tuấn Phi cũng đã quá mệt nên cũng đã gục xuống sofa. Đoàn Duy và Phương Thy cùng nhau đi dạo dưới biển, Đoàn Duy nói :
- Em đi dạo với anh mà không sợ chồng em ghen à?
- Không. Anh ấy rất là tin em. Bọn em còn dự định năm sau sẽ có baby nữa. Anh Phi … không như lúc trước nữa đâu …
- Anh cũng mừng cho hạnh phúc của em.
- Tạm thời anh cứ giữ lấy số tiền này. Dẫu nó không phải là nhỏ như vợ chồng em xoay sở được.
- Anh sẽ cố gắng trả lại cho hai người trong thời gian sớm nhất.
- Lần này em cũng bất ngờ vì người chủ động giúp anh là anh Phi. Em chỉ là người đồng tình thôi.
- Là Tuấn Phi sao?
Phương Thy gật nhẹ. Cô nói:
- Chuyện giữa ba chúng ta lúc còn ở Đức, anh ấy nói, anh ấy đã ăn gian anh một bước, và coi như lần này là anh ấy đền lại. Em nghe nói bây giờ anh cũng có bạn gái?
- Ừ.
- Anh hạnh phúc chứ?
- Anh lại vừa đánh mất em ạ !
- Sao? Lại đánh mất ư?
- Có lẽ, anh không có tài giữ lấy tình yêu của mình. Ngay cả bây giờ, nó đang nằm trong tầm tay của anh mà anh cũng không biết làm cách nào để có được.
- Anh phải dũng cảm lên chứ.
- Anh thậm chí đã từng muốn cầu hôn cô ấy. Nhưng mà…
- Anh có việc gì khó nói sao?
- Anh cũng đã làm khổ cô ấy nhiều quá rồi.
Phương Thy đặt tay lên vai Đoàn Duy và nói :
- Ngày trước, chúng ta không thành đôi không phải vì anh hèn nhát mà là vì em là người có lỗi với anh trước. Trên đời này không dễ để đến được với nhau anh à. Anh đã định cầu hôn cô ấy chứng tỏ người này không những đã có duyên mới anh mà còn quan trọng hơn như thế nhiều. Anh phải biết nắm bắt. Cái gì nó đã tuột khỏi tay anh mà nếu anh vẫn còn quan trọng nó thì hãy với theo và nắm chặt lại quyết không bao giờ để nó tuột khỏi tay nữa.
- Có vậy nữa sao?
- Em tin anh làm được.
Nói rồi Phương Thy chìa tay ra, Đoàn Duy nhìn cô một chút rồi mỉm cười cho tay ra khỏi túi quần. Cả hai nhận lấy cái bắt tay của nhau và nở nụ cười thân thiện.
Một cái bắt tay, và cả hai đã chấp nhận thực tế. Nhất là Duy, anh đã có cái nhìn thân thiện hơn về Phi và Thy. Cái bắt tay này như xóa tan nỗi phẫn uất mất người yêu ngày trước. Cũng giống như lần này Thy giúp Duy, trên tinh thần là vì tình bạn nhưng thực tế vợ chồng cô muốn bù đắp nỗi đau gây ra cho Duy ngày xưa.
Khi ta đánh mất một thứ gì đó quan trọng. Khoan hãy suy nghĩ vì sao ta bị cướp lấy. Trước tiên hãy tự trách chính bản thân mình không đủ khả năng giữ nó lại.
Đôi khi bù đắp sẽ không được người bị tổn thương chấp nhận nhưng hãy đặt nó vào đúng vấn đề chí tình và hợp lý. Bởi vì, nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua nhưng niềm vui và hạnh phúc của cuộc đời không may mắn đã đến lần đầu, lần thứ hai rồi sẽ lại lần thứ ba. Mất một lần thì không nên để tuột một lần nữa.
Đến bên Tuệ Lâm, nằm chặt lấy tay cô, Duy mỉm cười hôn lên môi cô và nói thì thầm vào tai:
- Anh sẽ chờ em ở đây, để nói với em, những điều quan trọng nhất đời anh. Dành cho riêng em !