Chap 52:
Về đến Sài Gòn chưa được bao nhiêu ngày, Lâm đã bị Duy kéo đi hết studio này đến studio khác. Cả hai đã thử rất nhiều áo cưới, và cuối cùng thì cái áo cưới màu vàng đồng cũng đã được Tuệ Lâm chọn. Nhưng không chỉ vậy, Duy còn mua luôn để làm kỷ niệm. Xong việc, cả hai đến đặt thiệp cưới, nhưng trên đường đi lấy, Tuệ Lâm ngập ngừng:
- Anh à…
- Sao?
- Anh đã hứa …
- Chuyện gì thế?
- Em muốn… Em muốn đến gặp ba. Ba Trần Kiên !
Duy nhìn Tuệ Lâm bằng một cách miễn cưỡng, Duy gật đầu rồi lái xe đến trại tạm giam. Tuệ Lâm ngạc nhiên khi thấy chỗ này, Duy nói :
- Anh không cố ý muốn giấu em, nhưng… có một số chuyện mờ ám mà Trần Kiên tự cảm thấy có lỗi nên hắn đã ra đầu thú.
- Chuyện gì ạ?
- Để sau này anh sẽ nói cho em biết.
Đoàn Duy chỉ đứng tựa lưng vào tường mà không nói gì còn Tuệ Lâm thì ngồi xuống. Vừa thấy ông Kiên, cô đã xúc động, nước mắt nước mũi ròng ròng, ông Kiên nói :
- Con đừng khóc …
- Ba ơi !
- Con đã chịu gọi ba rồi sao? Đó là điều mà ba mẹ mong chờ bấy lâu nay con có biết không?
- Con xin lỗi ba. Con đã quá bướng bỉnh.
- Không. Con không có lỗi gì hết. Cái gì ba đã gây ra thì bây giờ ba phải đền lại thôi mà con.
Trong câu nói nghẹn ngào, ông Kiên có liếc nhìn Đoàn Duy một thoáng. Nhưng Duy cũng chẳng cần thiết phải nhìn lại, anh liên tục nhìn vào đồng hồ, có vẻ như Duy không thích đứng ở đây lâu hoặc vì anh biết thời gian thăm chỉ có khoảng 15 phút. Ông Kiên nắm lấy tay con gái :
- Con hạnh phúc với cậu ta chứ?
- Vâng ạ. Tụi con vừa đi thử áo cưới, và trên đường đi lấy thiệp cưới.
- Phiên tòa sắp diễn ra, có lẽ ba không thể dự đám cưới của con rồi. Con gái ạ !
- Ba đừng nói vậy. Hãy nói với con làm cách nào để con giúp ba.
- Ba không muốn người khác giúp đâu con gái. Nhưng ngược lại ba lại muốn con giúp ba, chính ba đã khiến cậu ta sống thiếu tình thương ba mẹ. Con hãy bù đắp cho cậu ta bằng tình yêu của con. Hãy sống hạnh phúc và hài lòng với những gì mình có được, con nhé !
- Ba ơi …
- Thôi, hết giờ rồi. Ba phải vào trong. Gửi lời thăm mẹ của con ! Chúc con hạnh phúc nhé !
- Ba …
Duy chạy theo kéo Tuệ Lâm lại. Anh không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng và trấn an. Trên đường về, không khí đã không còn được vui vẻ như trước. Tuệ Lâm lúc nào cũng buồn buồn còn Đoàn Duy thì cảm thấy khó chịu trước cảnh chia lìa. Anh không muốn mình đã thừa nhận rằng anh đã động lòng trước cảnh ấy. Duy không ngờ rằng Trần Kiên cũng là một con người biết lo lắng và yêu thương những người bên cạnh. Tuy nhiên, điều mà anh muốn bây giờ đã và đang được pháp luật cũng như công lý thực hiện. Anh không muốn phá vỡ bất cứ thứ gì. Bởi điều đó sẽ động chạm đến quá khứ, sẽ không bao giờ những ân oán ngày xưa chịu ngủ yên để những niềm hạnh phúc ngày nay có thể tiếp diễn. Nhưng làm sao có thể như thế được trong khi một mặt Duy quyết cưới cho bằng được Huỳnh Tuệ Lâm, một mặt Duy lại muốn vùi sâu Trần Kiên vào bóng tối để trả thù. Nếu anh vẫn muốn thực hiện điều đó, chắc chắn rằng quá khứ sẽ không tài nào kéo dài được lâu.
*******************************