*******************************
Hôm nay, đúng 2 năm ngày Duy trở về Việt Nam, anh cùng với Tiến Mạnh và Khiết Nhã đưa bà của Duy đến nghĩa trang để cúng và viếng lạy ông Đoàn, hôm nay cũng là ngày giỗ của ông. Đặt bó hoa hồng trắng lên ngôi mộ, Duy nói :
- Ba ơi, ba sống tốt chứ hả ba? Hôm nay con đưa bà đến đây …
- Chào con trai. Ở nơi này, con có lạnh lẽo lắm không con? Xin lỗi con vì tuổi già sức yếu, ta không thể đến với con hằng ngày. Nhưng con yên tâm, có lẽ ta cũng sắp xuống dưới rồi …
Ở một lối cũng rẽ vào ngôi mộ của ông Đoàn, bà Quế và Tuệ Lâm cũng đến viếng ông. Bà Quế nói :
- Dù con là con gái của mẹ nhưng trên danh nghĩa con lại sắp trở thành con dâu của mẹ. Hôm nay là ngày giỗ ba chồng, mẹ cũng sẽ dắt con tới.
- Sao anh Duy không đưa con tới nhỉ?
- Cái đó thì mẹ không biết. Có lẽ nó … Mà kìa, Đoàn Duy kìa.
Cả hai tiến lại gần hơn, mọi người sau khi đến viếng đã ra xe trước, chỉ còn lại mình Duy đứng ở đó. Bà Quế và Tuệ Lâm tiến sát lại gần hơn nhưng vẫn chưa đến giáp mặt với Duy. Duy quỳ xuống ngôi mộ, tháo kính ra rồi bật khóc :
- Ba ơi, con không muốn đâu. Nhưng con không thể làm việc ấy song hành với nhau được. Trong tâm trí con không bao giờ cho phép con có thể tha thứ cho những người đã hại con lâm vào cuộc sống mồ côi. Giờ đây con sắp cưới, nhưng… con chỉ còn một bà nội tuổi già sức yếu, hai nấm mồ của ba mẹ, con còn ai để làm chủ hôn đây hả ba?... Nhưng cuộc đời lại quá trớ trêu, tại sao người con gái con yêu thương lại chính là con gái của họ? Con không thể nào bỏ rơi cô ấy, đó là điều tất nhiên nhưng con cũng không muốn thấy cảnh chia lìa. Con đã mất ba, mất mẹ… Giờ con phải làm gì đây? Khi nếu con muốn đòi lại công lý, con cũng sẽ gây ra cho người con yêu thương một cảnh chia lìa tương tự như thế… Ba ơi, con phải làm sao? Ba ơi, nói cho con biết đi ba… Con rất khó chịu, không thể nào con suy nghĩ thông suốt ba ơi …
Bà Quế chấm vội hàng nước mắt rơi lã chã, Tuệ Lâm thì đứng chết lặng khi nghe những lời đó. Bà Quế lắc đầu :
- Tội nghiệp thằng bé ! Mẹ và ba thực sự có lỗi với nó rất nhiều.
Duy sau một hồi lâu ngồi cạnh ngôi mộ, anh nói :
- Dù sao, thà thêm một người bạn còn thêm một kẻ thù ba ạ ! Con sẽ tha thứ cho Trần Kiên, điều con không bao giờ muốn làm, để con có được hạnh phúc của con ba nhé ! Con nghĩ ba cũng sẽ vui và chấp nhận điều đó. Trước ngày cưới, con sẽ dắt vợ con ra mắt ba tại đây. Còn bây giờ con phải đi về và gặp cô ấy rồi. Ba ơi, chào ba nhé !
Đoàn Duy ra về. Bà Quế và Tuệ Lâm mới có thể đến mộ ông Đoàn. Nhưng Tuệ Lâm đã không còn là chính mình từ khi đó, cô bị những lời nói uất nghẹn vì nước mắt của Đoàn Duy làm cô cảm thấy chững lại. Mấy đêm nay, Buổi tối, ngủ không được, Tuệ Lâm trằn trọc suốt đêm, cô thức dậy uống sữa, thầm đặt tay lên bụng, Lâm rơi nước mắt nhìn ảnh cưới của cô và Duy, chiếc áo cưới cũng đã được treo. Mọi thứ như đã chuẩn bị, người thân của cô từ Mỹ sẽ trở về vào đúng ngày cưới của cô. Tấm thiệp cưới với hai dòng chữ đối xứng, Huỳnh Tuệ Lâm - Lý Đoàn Duy làm tim Lâm thắt chặt vì đau đớn. Lâm ngủ gục trên bàn cho tới sáng muộn ngày hôm sau…
- Làm sao mình có thể bắt Duy tiếp tục chịu thêm đau khổ. Anh ấy đã mất ba mẹ, giờ phải tha thứ cho những kẻ gây ra điều đó vì mình. Mà những kẻ đó lại chính là ba mẹ mình. Mình phải làm gì đây? Có lẽ nào, mình muốn hạnh phúc với anh ấy mà có thể bỏ quên những người đã sinh thành mình. Hay là mình cũng … Không được. Mình còn sinh mạng nhỏ trong bụng này nữa. Mình không cho Duy biết điều này và chắc có lẽ mình cũng không cho anh ấy biết được đâu.