Đắn đo một hồi lâu, Tuệ Lâm nhấc điện thoại lên, cô nhẹ giọng :
- Có phải là hãng Vietnam Airlines không ạ? Tôi cần đặt một vé máy bay đi San Francisco, địa chỉ là …
Tuệ Lâm nhìn mọi thứ một lần nữa, cô đi thu xếp đồ đạc, cái thai đã bắt đầu làm những cái quần jeans của cô chật đi một chút. Cũng 3 tháng rưỡi còn gì, Tuệ Lâm cần một giải thoát trước khi Đoàn Duy biết mọi chuyện và bằng mọi cách không cho cô ra đi…
Hẹn Khiết Nhã đi mua sắm, cả hai rong ruổi khắp nơi, Khiết Nhã nói :
- Em được chuẩn bị lễ cưới thật chu đáo. Mà ba mẹ em khi nào sẽ về?
- Có lẽ là họ sẽ về ngày mai hoặc sớm hơn. Em không có hỏi.
- Ngày mai em đã chính thức là bà Lý, hôm nay chị mua gì em cũng phải thanh toán hết nghe chưa?
- Được rồi. Được rồi ! Em luôn xem chị như chị gái mà.
Khiết Nhã mỉm cười kéo tay Tuệ Lâm đi tiếp. Tuệ Lâm hỏi:
- Anh chị cũng nên có con đi chứ !
- Chị còn ham muốn tự do em gái ạ !
- Anh Mạnh không đòi hỏi gì sao?
- Mạnh không gấp rút gì chuyện ấy. Vì một mặt là muốn kết hôn với chị, mặt khác lại khó từ bỏ chia tay được các cuộc ăn chơi. Như em thấy đây này, ngày mai chưa chắc gì có thể đứng vững cầm nhẫn đưa Đoàn Duy trao cho em đấy.
- Có vậy nữa sao? Em phải điện thoại răn đe anh ấy mới được.
- Mạnh và Duy đều học bên Đức nhiều năm, tư tưởng chắc cũng thấm nhuần, mà ngày nay thì cần gì chuyện ấy. Bọn con trai Việt Nam vẫn có tiệc độc thân cho nhau vào ngày cuối cùng trước kết hôn đó thôi.
- Ba mẹ anh Mạnh sao em ít gặp nhỉ?
- Ừ. Họ rất ít về nhà. Toàn là đi du lịch. Mất cả đời để gầy dựng một khối tài sản to lớn như thế, họ giờ chỉ hưởng thụ thôi em ạ. Cưới nhau đã gần một năm mà chị chỉ mới gặp ba mẹ anh ấy có 2 lần.
- Cũng tốt quá nhỉ?
- Ừ. Tất nhiên. Nhưng em thì phải khác, vẫn còn cô Quế. Em phải nịnh mẹ chồng nhiều nhiều nghe chưa?
Tuệ Lâm cười hiền. Cô nói :
- Chúng ta đi đâu ăn uống đi chị nhé !
- Cũng được. Chị cũng bắt đầu đói.
Ngày mai đã là ngày cưới, Duy luôn mỉm cười một mình mấy hôm nay. Duy cùng các anh em đồng nghiệp trong công ty bao hẳn một quán bar chia tay đời độc thân.Tiến Mạnh nói :
- Thôi đừng có điên, ngày mai cậu còn phải cười nhiều hơn như thế đấy.
- Này, ngày mai tớ cũng trở thành đàn ông có vợ giống như cậu rồi. Chúng ta lại là đồng nghiệp.
- Ừ. Nhưng nói trước với cậu, có vợ rồi thì dù những cái tiệc lẽ ra chúng ta chính thức được đi như thế này cũng phải dè chừng mấy bà ở nhà đấy.
- Có cần phải thế không? Lâm sống ở nước ngoài, chuyện này phải thoáng chứ.
- Chứ Khiết Nhã không phải trưởng thành ở bên đó sao? Tớ phải thanh minh mãi tớ là rể phụ, không đi thì kỳ lắm cô ấy mới cho tớ đi đó.
- Cũng rắc rối nhỉ?