- Tất nhiên rồi.
Duy đã rất mệt mỏi, anh muốn về ngủ một giấc thật đã, chợt nhận ra cú điện thoại của Tuệ Lâm. Anh đến nhà Tuệ Lâm, bấm còi inh ỏi. Tuệ Lâm mở cửa, cả hai đi tìm một không gian mát mẻ chỉ có hai người. Là một bãi cỏ xanh và hôm nay trời có trăng, Tuệ Lâm nhìn Duy âu yếm hôn lên má anh. Duy hỏi :
- Sao đây? Nhớ anh hả?
- Người ta nói không được gặp nhau trước ngày cưới. Mẹ thấy sẽ la anh đấy.
- Sao lại là anh? Em gọi anh tới mà.
- Chỉ gọi vu vơ thôi. Ai biểu anh không hỏi mà chạy tới đây làm gì?
- Vậy thì lý do là anh nhớ em nên đến đây? Có được không?
- Ngoan lắm.
- Ngoan thì phải có thưởng.
- Thưởng rồi mà.
- Muốn nữa cơ. Muốn nữa.
- Ôi trời, anh sắp …
- Hả? Sắp gì?
Suýt lỡ miệng mà Lâm nói ra những điều cô đang che giấu, Lâm bật cười:
- Sắp làm chồng em rồi mà sao cứ trẻ con thế hả?
- Anh phải tranh thủ làm nũng em. Mai mốt hãy nhường lại việc đó cho con chúng ta.
- Em không muốn có con sớm đâu.
- Nhưng anh 30 rồi em.
- Chỉ mới 29, đừng nói dóc.
Tuệ Lâm và Đoàn Duy hôn nhau rồi bật cười khúc khích. Trao nhau một nụ hôn ấm áp, Tuệ Lâm hỏi :
- Anh à, anh thích con chúng ta tên gì?
- Sao? Chưa được anh cưới đã muốn sinh con cho anh rồi sao?
- Nói thế thì em không cưới anh luôn nhé. Em sẽ sinh con cho người khác.
- Nói bậy nào. Lý Đoàn Lâm !
- Sao? Cũng là tên Lâm à?
Duy gật đầu. Anh nói :
- Anh thích cái tên của em. Và anh cũng muốn đặt cho con của anh. Dù điều này thiệt là không hợp lắm với người Việt Nam.
- Cũng không hẳn vậy. Em vẫn còn quốc tịch Mỹ. Con chúng ta vẫn có thể mang hai quốc tịch mà.
- Đó là tên cho con trai. Nếu là con gái, anh sẽ gọi nó là Lý Huỳnh Lâm.
- Anh chọn tên hay nhỉ? Chọn sẵn từ đời nào, có dịp em hỏi thì moi móc ra thế?
Đoàn Duy vuốt nhẹ mái tóc Tuệ Lâm rồi hôn lên tai cô. Duy nói :
- Anh đã nghĩ đến những chuyện này từ lúc biệt thự Duy Lâm chỉ là một bãi đất trống mới được anh mua lại.
- Không gạt em chứ.
- Thật mà.
- Anh sẽ làm gì khi em sinh con xong?
- Điều đầu tiên là sẽ hôn em … Và nói : Cảm ơn, vì đã sinh cho anh một nhóc !