Cả hai ôm hôn nhau khá lâu rồi mới chịu về nhà khi đã 11 giờ đêm. Đưa Tuệ Lâm về nhà, Đoàn Duy nói :
- Ngày mai anh tới đón em nhé !
- Sao anh không để mẹ ở nhà mà ở đây với em.
- Bạn thân của em về không kịp. Anh đâu nỡ để em một mình trước ngày cưới. Với lại, đó cũng là mẹ của em mà.
- Em yêu sự chu đáo của anh.
- Vậy thì ngày mai phải nhớ diện thật đẹp nghe chưa?
- Nhớ đừng dậy muộn đó. Nếu anh mà tới trễ một phút, cô dâu sẽ bị cướp đấy.
- Ai lại ác tâm đi cướp cô dâu của anh vậy?
Cả hai bật cười, Đoàn Duy hôn cô một lần nữa rồi lái xe ra về. Tuệ Lâm rớt nước mắt, chuyến bay của cô sẽ cất cánh lúc 2 giờ sáng. Lâm vào nhà thay quần áo, tắm rửa rồi lặng lẽ kéo ngăn kéo vali lại. Cô để lại một lá thư bên cạnh chiếc áo cưới đặt trên giường, Lâm không thể khóc nữa vì mắt cô đã sưng húp. Một giọng nói cất lên :
- Mẹ đã thấy sự thay đổi của con.
Bà Quế trông thấy Tuệ Lâm, cô cũng ôm chặt lấy bà và khóc nức nở. Bà Quế nói :
- Con ơi, đừng làm như vậy. Đoàn Duy có thể sẽ chết vì đau lòng khi con làm như thế đấy !
- Con không còn cách nào khác.
- Có. Con còn chứ.
- Con quyết định ra đi không phải vì con không muốn gặp anh ấy nữa. Nhưng đám cưới này sẽ đi về đâu khi mà cả hai con đều thấy dằn vặt mình và cố phải làm ọi chuyện trở nên êm đẹp dù đó chỉ là cái vỏ ngoài của nó?
- Mẹ biết con có lý do. Nên mẹ đã cố giữ sự im lặng cho đến giờ phút này. Kể cả chuyện cái thai của con nếu mẹ không kín miệng có lẽ đã bị lộ lúc con nhập viện ở Vũng Tàu.
- Con cảm ơn mẹ vì điều đó. Nhưng xin mẹ, hãy để cho con đi. Con sẽ sống tốt.
- Con sẽ trở về chứ?
- Trừ khi cả con và anh Duy đều thông suốt mẹ ạ.
Ôm nhau một lần nữa, Tuệ Lâm nói :
- Mẹ hãy giữ gìn sức khỏe.
- Con đi cẩn thận.
- Gửi lại cho con lời xin lỗi với anh Duy.
Lâm nhìn lại cái áo cưới thêm một lần, rồi cô lặng lẽ lau nước mắt bước vội ra đi…