Yêu Nữa Được Không ?

- Không có gì đâu. Tôi cũng là mẹ nó mà.
Đoàn Duy đi lang thang khắp nơi mang theo những ký ức về Tuệ Lâm. Anh đã uống tới nỗi không đổ vào dạ dày được nữa, Duy đi đến mức không còn nhìn thấy rõ con đường. Anh chàng ngồi gục xuống đường mà khóc nức nở. Trời đổ mưa, mưa rất to, nhưng Duy không muốn tìm chỗ trú. Vì anh quá buồn đau, Khiết Nhã và Tiến Mạnh phải tìm cả ngày mới có thể tìm được Duy. Trông thấy Duy ngồi khóc thật thảm thương, Tiến Mạnh đỡ Đoàn Duy đứng dậy rồi nói:
- Cậu đừng khóc. Chuyện gì rồi cũng có thể giải quyết mà. Cứng rắn lên Đoàn Duy !
- Đoàn Duy, cậu phải hiểu lí do Tuệ Lâm ra đi và hủy đám cưới. Đừng làm chuyện dại dột, không lẽ cậu không muốn chờ đến ngày Tuệ Lâm trở về để hiểu lí do vì sao à?
- Duy à, nói gì đi chứ. Cậu nói gì đi …
Phải cố gắng lắm mới lôi được Duy về lại nhà. Căn biệt thự Duy Lâm đồ sộ và tráng lệ, sau khi thay quần áo khô, Duy ngồi ở ngoài sofa mở cửa nhìn mưa suốt. Nhìn chán lại quay sang ngắm nhìn hộp nhẫn cặp. Duy nhìn hộp nhẫn rồi lại nói một mình :
- Tại sao đêm nay anh lại phải ở một mình ? Tại sao ngày hạnh phúc nhất của chúng ta giờ chỉ còn lại một anh… Anh đã làm gì sai … Để phải bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác … Anh làm gì có lỗi với em vậy Lâm? Em cho rằng, lặng lẽ ra đi là cách giải quyết thỏa đáng sao …
Nước mắt tuôn rơi thật nhiều, đó gần như là những câu nói duy nhất cả tuần sau đó. Duy ốm nặng, suýt chút nữa không thể vượt qua. Hai tuần lễ nằm liệt giường, khi tỉnh lại, Duy như hoàn toàn khác, anh không còn nụ cười rạng rỡ của một chú rể chuẩn bị đến đón cô dâu cũng mất luôn cái vẻ điển trai với nụ cười khá lạnh quyến rũ lúc vừa từ Đức trở về. Trông Duy lạnh lùng một cách đáng sợ, ánh mắt sắc lạnh, nụ cười trên môi Duy giờ đây là một điều xa xỉ. Một buổi sáng thức dậy, Duy tự soi mình vào gương, anh chải chuốt cẩn thận, mở hộp nhẫn cặp ra và nhìn nó một lần nữa. Duy lặng lẽ đặt nó vào ngăn tủ và khóa lại.
- Được rồi. Anh sẽ hoàn thành mọi thứ, trước khi toàn tâm toàn ý nghĩ đến tình yêu của chúng ta.
Duy cầm một tập hồ sơ và giao cho cảnh sát. Đó là lá thư giúp Trần Kiên giảm nhẹ tội lỗi, chỉ còn thụ án treo 1 năm. Ngày ông được ra tù, người đưa đón là Duy cùng bà Quế, mọi người cùng đi dùng bữa. Trần Kiên nhìn Đoàn Duy rồi rót rượu cho cậu:
- Tại sao cậu lại giảm nhẹ tội lỗi cho tôi?
- Đó không phải là điều chú muốn sao? Chú Kiên?
- Tôi đã nghĩ tới việc dùng những ngày tháng còn lại trong tù để đền bù tội lỗi. Cậu muốn lôi tôi ra ngoài để tự cậu xử thay vì pháp luật chứ gì?
- Anh Kiên đừng nghĩ như vậy. Duy không có ý đó đâu.
Tiến Mạnh nói :
- Duy à, cậu nghĩ chừng nào cậu trở lại công ty?
- Sau khi công ty được vợ chồng Phi-Thy giải cứu, giờ đây không còn ai nhăm nhe chiếm đoạt, đã dần đi lại ổn định rồi.
Đoàn Duy chỉ im lặng, anh lấy trong hộp ra con dấu quan trọng của công ty rồi nói :
- Công ty đã không còn nhiều sóng gió. Xem như nhiệm vụ của tôi đã xong rồi. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của ba tôi để lại. Tôi nghĩ, đã đến lúc tôi phải ra đi.
- Cái gì? Không đùa chứ?
Mọi người thốt lên và nhìn Duy, nhưng anh chỉ nhếch mép cười :
- Không. Hoàn toàn nghiêm túc. Ngay từ đầu tôi nói tôi chỉ ngồi chiếc ghế nóng này chỉ để chữa cháy thôi mà.
- Vậy con định đi đâu hả Duy?
- Con cũng chưa biết nữa mẹ ạ. Nhưng có lẽ con sẽ đi du lịch khắp nơi, để quên đi một số chuyện mà con nghĩ là con cần thiết phải quên.
Nói rồi, Duy trao con dấu cho Tiến Mạnh và nói :
- Cho đến khi chú Kiên hết thụ án treo, tạm thời tớ giao con dấu này cho cậu.
- Lý Đoàn Duy, cậu định làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui