- Hôm nay em nghỉ ngơi sớm, ngày mai anh chị đưa em tới Lý Đoàn. 4 năm không về Việt Nam có lẽ em không nhận ra nó khác tới dường nào đâu …
Sáng hôm sau, dắt bé Nora đi thăm công ty. Nora có đôi mắt tròn long lanh và rất thích những ánh đèn sáng rực từ đại sảnh công ty. Cô bé cứ nhìn qua nhìn lại và đôi tay nhỏ bé nằm trong bàn tay ông Kiên. Đứng ở trên cao nhìn xuống xem mọi người di chuyển qua lại, Nora hỏi :
- Mommy, ai là chủ của công ty này?
Tuệ Lâm đang nghĩ ngợi lung tung, cô rất muốn nói với con gái, rằng cái tập đoàn to lớn này chính là do ba của cô bé làm chủ. Rất muốn nói với con rằng, người mà cô bé luôn tò mò hỏi là ai? Lâm chưa bao giờ cho con gái một câu trả lời làm cô bé hài lòng. Tiến Mạnh cũng trông thấy ánh mắt thoáng buồn của Tuệ Lâm nhưng đang vui vẻ anh không muốn nhắc tới. Trên xe lên đường về nhà, Tiến Mạnh hỏi :
- Em về lần này, ở lại chơi có lâu không?
- Chắc khoảng 1 tuần anh ạ !
- Sao sớm thế?
- Em …
- Sao em không thắc mắc việc Duy không có mặt ở đây?
Tiến Mạnh nói còn Tuệ Lâm thì chỉ im lặng. Thấy vậy, Mạnh lại tiếp tục:
- Con bé có đi chơi với anh vài lần, nó có hỏi anh về ba của nó. Em có tin rằng một đứa trẻ 4 tuổi có thể hiểu tâm tư người lớn không?
- Em cũng không biết tại sao lần này em lại đưa nó đi cùng.
- Có phải lần này về đây là em muốn cho Duy gặp con của hai người không? Anh đoán không sai chứ?
- Nhưng anh ấy không ở đây …
- Thật ra Đoàn Duy đã không ở đây từ lâu rồi. Cậu ấy đã rời bỏ nơi này không lâu sau khi em bỏ đi. Mà bây giờ thì chính xác, anh cũng không rõ nơi ở của cậu ta ở đâu. Đó chính là lý do anh và mọi người không gợi nhắc Đoàn Duy với em.
- Anh ấy đi đâu?
- Cậu ta chỉ thỉnh thoảng ghé thăm vợ chồng anh một vài tiếng đồng hồ rồi lại bỏ đi. Lần anh gặp cậu ấy gần nhất cũng là cách đây nửa năm rồi em.
- Đành chịu thôi.
Tuệ Lâm chỉ mỉm cười và ôm lấy cô con gái nhỏ đang ăn cái bánh Donut ngon lành. Vài ngày cuối cùng ở Việt Nam, Tuệ Lâm quyết định đưa con đi du lịch. Cô chọn Đà Lạt và đi cùng gia đình Tiến Mạnh. Cảnh Đà Lạt thật đẹp, Tuệ Lâm bồng Nora đi ngắm cảnh. Cô và Duy đã từng đi rất nhiều nơi, Đà Lạt xinh đẹp và thơ mộng này cũng đâu thể bỏ sót. Một mình ôm con giữa thành phố Đà Lạt mộng mơ xinh đẹp, đột nhiên Lâm nhớ Duy vô cùng. Vì Nora càng lớn càng giống ba, nên cô không lúc nào không nghĩ về anh...
- Mommy, ở kia có bánh Donut …
- Từ lúc về đây, con cứ bánh Donut suốt vậy sao?
- Nhưng con thích mà.
- Được rồi, đừng nhõng nhẽo với mẹ.
Trong lúc chờ Khiết Nhã và Tiến Mạnh đi tìm khách sạn. Dắt con đến một tiệm bánh kém ở cuối con phố xung quanh được trồng nhiều hoa. Phải nói đó là một góc quán rất đẹp và trông có vẻ rất trẻ trung, đông khách nữ và những đôi tình nhân trẻ. Lâm nhìn tên hiệu bánh, là hiệu bánh “Hoàng Lan”, vừa lúc đó, cô nghe một đôi bạn trẻ nói với nhau :
- Ngày thứ bảy hôm nay sẽ rất đông khách.
- Vì sao?