Ngày hôm sau, Lâm buồn bã hẳn. Cô không còn tươi cười vui vẻ với cô con gái và hay ngồi một mình để mặc cho Mạnh và Nhã trông bé Nora. Lúc cả 4 người lên máy bay về, thỉnh thoảng Lâm cũng ngoái lại và nhìn như chờ ai. Nhưng chẳng có ai hết. Máy bay đóng chặt cửa lại, một chiếc xe hơi bóng loáng đậu gần sân bay cũng bắt đầu lăn bánh …
Tuệ Lâm sau vài ngày ở Việt Nam cũng phải lặng lẽ đưa con gái về Mỹ với một tâm nguyện không thành. Cô hơi buồn nhưng dù sao cũng không thấy hổ thẹn vì ít ra Duy đã được nhìn thấy con gái. Bà Quế và ông Kiên có vẻ quyến luyến :
- Con không ở chơi với ba mẹ lâu hơn sao?
- Có dịp con sẽ về lâu hơn ạ. Ba mẹ cũng có thể qua Mỹ thăm con mà.
- Ừ. Ba mẹ sẽ cố gắng.
- Nora, chào ông bà ngoại đi con !
- Chào ông ngoại, bà ngoại.
Khiết Nhã và Tiến Mạnh cũng ở sát bên cạnh, mọi người trao nhau một cái ôm, Khiết Nhã nói :
- Chị mong sẽ sinh được một bé gái đáng yêu như em vậy.
- Anh Mạnh không đòi con trai sao?
- Anh thì sao cũng được. Chắc tại anh mong có con lâu quá rồi nên không đòi hỏi gì nữa.
- Thôi em vào nha. Trễ rồi.
- Bye bye, chú Mạnh, cô Nhã.
Tuệ Lâm ẵm con gái lên và cả hai nhanh chóng tiến vào trong. Cả nhà đôi dắt đôi cùng nhau vừa quay trở ra thì thấy Đoàn Duy đang luốn cuốn kéo vali và kiểm tra lại hộ chiếu cùng vé máy bay. Mọi người ngạc nhiên, ông Kiên nói :
- Lâu rồi không gặp con !
- Mình nói chuyện sau nha chú Kiên.
- Cậu định đi đâu thế?
- Đi lên máy bay.
- Tuệ Lâm đi rồi. Cậu không kéo cô ấy lại được đâu.
- Ai bảo tớ sẽ kéo cô ấy xuống. Là tớ đi theo đó chứ !
Mọi người trố mắt ngạc nhiên, Đoàn Duy móc trong túi ra và nói :
- Cặp nhẫn này tớ đã giữ quá lâu rồi. Đã đến lúc tớ phải đeo vào tay cô ấy.
- Chúc thành công. Bạn tốt !
- Chúc con thành công/
Duy gật đầu nhìn bà Quế rồi cũng chạy thật nhanh vào trong…
Khi các tiếp viên đang bắt đầu nhắc nhở mọi người cài lại dây an toàn thì Tuệ Lâm trông thấy Đoàn Duy. Anh chàng thở hộc hạch nhìn cô, Tuệ Lâm cũng ngạc nhiên đứng dậy và nhì. Tuệ Lâm nhăn nhó :
- Anh làm gì ở đây?
- Lâm à, đã đến lúc … anh nghĩ nếu lần này em mà ra đi thì không biết lúc nào anh mới có cơ hội gặp em nữa. Anh đã mất em một lần và dĩ nhiên anh không muốn điều đó tái hiện lại. Anh đã giữ nó suốt 5 năm nay, để chờ một ngày em quay về. Anh muốn em đồng ý với anh một câu để anh có thể được chăm sóc, yêu em, bảo vệ em suốt đời. Như trách nhiệm của một người … Một người