Khi Tuệ Lâm vẫn còn nhăn nhó vì Duy đã làm mọi người trên máy bay chú ý. Đoàn Duy đột ngột quỳ xuống và lấy hộp nhẫn ra, anh nói :
- Tuệ Lâm, anh muốn cầu hôn em thêm một lần nữa.
- Lý Đoàn Duy …
- Will you marry me?
- Anh đứng dậy đi …
- Anh sẽ không đứng dậy trừ phi anh có câu trả lời.
- Nhưng mà …
Tuệ Lâm kéo Đoàn Duy đứng dậy :
- Nhưng đây đâu phải nhẫn cầu hôn. Là nhẫn cưới mà. Anh chọn sai loại nhẫn rồi…
- Ý em là …
Tuệ Lâm mỉm cười nhìn Duy, cô e thẹn xoay mặt đi chỗ khác và nói :
- Yes …
Tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ nhưng muốn vỡ òa không gian chật chội của chiếc máy bay. Đoàn Duy xoay mặt Tuệ Lâm lại và đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy. Cả hai trao nhẫn cho nhau ngay trên máy bay trước sự chứng kiến của nhiều hành khách và cô con gái Huỳnh Lâm. Khi máy bay đã cất cánh, cô bé cứ một mực đòi ngồi giữa, Tuệ Lâm nói:
- Nora, con gọi ba đi !
- Là ba của con sao?
- Chẳng phải mẹ nói rồi sau này con sẽ được gặp ba đó sao?
Nora quay sang nhìn Đoàn Duy, cô bé nhìn bằng ánh mắt long lanh trong sáng, Duy nói :
- Chào con gái !
- Daddy …
- Ngoan lắm. Con gái yêu của ba !
- Daddy, con nhớ daddy !
- Xin lỗi con. Ba đã không biết đến sự tồn tại của con. Ba hứa sẽ bù đắp cho con bằng tất cả tình yêu của ba sau này. Con tha lỗi cho ba nhé !
- Con chỉ muốn ba phải mua cho con thật nhiều barbie và dắt con đi ăn kem mango mỗi ngày thôi.
- Ba hứa ! Ba hứa !
- Con yêu ba nhất !
Cô bé tựa vào lòng Đoàn Duy, vuốt ve cô con gái, Đoàn Duy nói :
- Anh có con … điều này lạ thật.
- Anh chiều chuộng nó quá rồi đấy.
- Biết sao được. Công chúa nhỏ của anh mà.
- Vậy anh theo em lên máy bay làm gì?
- Cầu hôn ở chỗ này thì em chẳng có nơi nào để trốn tránh anh hết.
- Anh qua Mỹ sẽ trở thành kẻ thất nghiệp đấy.
- Dù gì ở Việt Nam anh cũng đang là một ông chủ tiệm bánh. Anh biết làm bánh mà.
- Anh định dùng bột, đường và sữa nuôi mẹ con em sao?
- Phải. Anh sẽ làm được. Anh đã đeo chiếc nhẫn này vào tay em thì tức là anh sẽ làm được tất cả. Hãy tin anh !
- Em yêu anh !
- Anh yêu em !