*******
Khi quá khứ đã lắng sâu, con người đã và lại có thể đến với nhau bằng thứ tình cảm xinh đẹp tuyệt vời. Đó là tình yêu. Tình yêu đưa họ vượt qua tất cả, từ đau khổ, dằn vặt, hận thù cho đến sự chia ly, nhưng những gắn kết tuyệt mỹ từ những tế bào yêu thương đơm kết lại, chúng kết dính với nhau thì khó có thể mà tách rời nhau được. “yêu nữa được không?” câu trả lời tất nhiên có thể là “có” hoặc “không” nhưng trong trường hợp này hay nhiều trường hợp khác, đã có từ nữa tức là đã từng yêu mà vì một lí do gì đó phải bị gián đoạn. Và chỉ có những tình yêu sâu nặng, thiết tha và chân thành mới có thể khiến tình yêu ấy bền bỉ, duy trì cho đến tận những ngày sau …
Một trong những ngày tháng tuyệt đẹp nhiều năm sau đó ...
- Đến giờ em vẫn thấy nó đẹp …
- Em thấy nó cũng tầm thường.
- Chiếc nhẫn này tầm thường không phải vì bản chất của nó.
- Chứ vì cái gì?
- Dám cá đó không phải lần đầu tiên em thấy chiếc nhẫn.
- Lần đầu tiên thật mà.
- Thế còn lần ở biệt thự Duy Lâm thì sao?
- Lần nào nhỉ?
- Anh nhớ rõ ràng trước lúc ngủ gật nó nằm yên trong túi quần. Sao lúc tỉnh dậy lại là trong túi áo? Lại còn bỏ ở bên trái trong khi anh lại có thói quen bỏ túi bên phải?
- Thì ra là anh rình rập em à? Chết anh này … Chết anh này …
- Xem ra em đã muốn anh từ thuở đó rồi.
- Còn lâu… Tại anh ép em thôi ! …
- Thôi nào cưng, đừng đánh anh nữa chứ !
- Đánh ! Đánh ! Đánh suốt đời luôn …
*****The End*******