Chap 2:
Duy không có nhiều thì giờ để nghĩ tới cái lễ kết hôn trọng đại của người xưa diễn ra vào hai tuần nữa trên bán đảo Sơn Trà xinh đẹp. Anh còn nhiều việc để làm hơn là cứ ngồi ôm kỷ niệm đó mà buồn đau. Duy đi mua sắm, anh cần vài bộ veston chỉn chu hợp với cái chức chủ tịch một tập đoàn thực phẩm có tiếng ở Việt Nam. Lựa chọn một hơi cũng được vài kiểu thích hợp không quá dày như mấy bộ ở Đức. Khá hí hửng với mấy bộ vest mới sắm, anh chàng hồ hởi ra xe về nhà. Bất thình lình một cảm giác đầu tiên khi Duy mở mắt ra là ướt, và trên mui chiếc Huyndai Santa Feb cáu cạnh của anh thì trà sữa đang rơi lã chã. Duy trợn ngược mắt ngước lên nhìn, có tiếng mấy cô cậu thanh niên lí nhí. Một tiếng nói sau lưng :
- Tại sao phải xin lỗi chứ?
- Thôi nào, ở đây là Việt Nam.
- Tớ chưa bắt đền ly trà sữa ngon thế thì thôi.
Duy quay lại nhìn, một cô nàng có gương mặt khá xinh xắn nhưng trông rất ngỗ ngược hằn học nhìn Duy. Đi cạnh cô nàng là một cô gái trông có vẻ hiền hậu hơn nhìn Duy với một ánh mắt lo lắng. Cả hai đứng trước mặt Duy, cô nàng gắt gỏng :
- Anh nhìn cái gì ?
- Này, xe tôi thì ướt. Quần áo tôi thì đầy mùi ngọt liệm thế này, cô không nói một lời dễ nghe được hả?
- Xin lỗi anh, bạn tôi vừa từ Mỹ về. Có lẽ cô ấy không thể làm anh vừa ý …
- Con gái ở đâu cũng chẳng chút lễ độ với người khác thế đâu. Lời xin lỗi không khó để nói nhưng có thể đánh giá nhân cách của cô đấy. Tôi cho cô nợ lời xin lỗi này. Chắc chắn chúng ta còn gặp lại nhau.
Duy bước vào xe, rồ ga, trước khi lăn bánh, anh còn mở cửa kính và nói :
- Không cần biết cái nơi nào sinh thành cô…Đừng làm hoen ố nhân cách con gái Việt Nam !
Cô nàng tức điên tháo một chiếc giày thể thao Nike xịn đang mang quăng thẳng vào chiếc xe đang lao thẳng. Chẳng biết có phải là tình cờ hay không mà một chiếc dây giày đã dính lại ngay lúc xe của Duy đóng cửa sổ. Cả hai ngẩng ngơ nhìn theo, cô bạn gái đi cùng cô nàng đỏng đảnh thở dài :
- Cậu đừng có hở giận dữ là lấy giày mà quăng chứ? Cậu về chưa được 1 tuần tớ đã hy sinh gần chục đôi giày rồi.
- Thôi mà, tớ sẽ đền lại cho cậu. Chẳng lẽ cậu chịu để yên ột gã đáng ghét dạy đời chúng ta như vậy hả?
- Tuệ Lâm à, không còn là con nít nữa đâu. Cậu đừng gắt gỏng kiểu đó mà.
- Hết vui rồi, về thôi.
Duy về đến nhà, thấy bà Quế ngồi một mình bên hồ bơi lặng lẽ nhặt mấy cánh hoa rụng xuống bên thành hồ. Thấy con trai đầu cổ ướt sũng, bà ngạc nhiên :
- Duy, con làm sao thế?
- Dạ không có gì đâu. Ngoài này gió nhiều, mẹ ở ngoài này làm gì thế ạ?
- Mẹ chỉ mới ra thôi, ở trong nhà mãi cũng chán. Mà con xách gì lỉnh kỉnh thế?
- Dạ chút đồ con mới mua. Thôi con vào tắm nha mẹ …
- À nè … Duy à …
Duy nhìn bà Quế có vẻ hơi hiếu kỳ, bà có vẻ gì rất muốn nói với Duy nhưng rồi lại không nói. Bà chuyển đề tài rất nhanh, bà Quế hỏi :