- Vậy thì anh nói đi ! Tại sao lại ngồi thừ ở đây mà không gọi cho em sớm hơn ?
- Em trở nên ghen tuông từ khi nào vậy ? Thôi lên xe đi ! Đi tiếp rồi nói.
Lái xe đi một đoạn, Duy nói :
- Chỉ là không muốn em phải rút thời gian của mình vì anh thôi. Anh có thể chờ em mà.
- Chờ là chờ trong bao lâu ?
- Bao lâu cũng được. Miễn là em chắc rằng em đừng từ bỏ anh. Thì lúc nào anh cũng có thể chờ em. Bao lâu cũng được !
Tuệ Lâm đột ngột nhận được tin nhắn và cô nói :
- Anh Duy, quay xe lại đi !
- Đi đâu vậy ?
- Theo em tới một chỗ.
Duy và Lâm dừng chân ở một nhà hàng, cả hai khoác tay nhau tình tứ bước vào một chỗ đặt sẵn. Duy đứng sững lại khi Trần Kiên ngồi ở đó và nở một nụ cười khó ưa với anh. Anh vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh trước vẻ mặt vui thú của Tuệ Lâm :
- Bác Kiên, đây là anh Đoàn Duy, người yêu của con !
- Là bác của em hả ?
Tuệ Lâm gật đầu. Đoàn Duy nhìn ông Kiên :
- Chú Kiên, trùng hợp quá !
- Hai người quen biết nhau à ?
- Phải.
Duy gật đầu và ngồi xuống, nhanh tay kéo ghế cho Tuệ Lâm. Ông Kiên thấp giọng :
- Bác phải gọi bạn trai cháu là ông chủ đấy.
- Thế hai người làm việc chung đó ư ?
- Ừ. Chú Kiên dưới quyền của anh. Nhưng chú là một trụ cột của công ty anh đó.
Từ trụ cột Duy nhấn mạnh rồi không ngừng nhìn ông Kiên. Suốt buổi ăn một chút gượng gạo đã bị xóa tan bởi tiếng cười giòn giã của Tuệ Lâm. Lúc Tuệ Lâm đi vào toilet, Duy và Trần Kiên mới để lộ rõ không khí thật sự của bữa ăn trưa đó. Ông Kiên nói :
- Có phải con đã biết quan hệ của chú và con bé nên con đã tiến tới không?
- Không hề biết. Cho đến trước bữa ăn này !
- Vậy con định thế nào khi con đã biết mối quan hệ của chú và Tuệ Lâm. Con lúc nào cũng muốn loại trừ chú như cái gai trong mắt con, trong khi cháu ruột chú lại là người yêu của con. Khó xử cho con quá nhỉ, giám đốc trẻ ?
- Ông yên tâm !
Duy mím môi uống cạn ly rượu vang rồi chép miệng :
- Bạn gái của tôi là do tôi chọn, tất nhiên là tôi hoàn toàn tin tưởng và yêu cô ấy rất nhiều. Người cảnh cáo nên phải là tôi mới đúng, tôi cấm ông làm gì phá hoại chuyện tình cảm giữa tôi và cô ấy ! Đừng dựa trên danh nghĩ là bác ruột thì muốn làm gì thì làm. Tôi cảnh cáo ông đấy !
- Vậy thì tôi cũng cấm cậu xen giữa mối quan hệ giữa Ngọc Quế và tôi.
- Hóa ra ông chịu ra mặt bởi vì mẹ tôi tôn trọng ý kiến của tôi mà lánh mặt ông đó à ?
- Nó là đứa cháu vẫn còn ngây thơ và cậu nghĩ nó sẽ tin ai hơn ? Bước tiến tới giữa cậu và nó phải nhờ sự lánh mặt của tôi trong đêm sinh nhật của Ngọc Quế. Nếu lúc đó tôi để Tuệ Lâm phát hiện thì có lẽ đến giờ này mối quan hệ của hai đứa không tiến triển tốt đẹp đâu.
- Ông thủ đoạn đến từng centimet, Trần Kiên ạ !
Cuộc tranh cãi dừng lại cho đến khi Tuệ Lâm bước ra và vịn chặt bàn tay phải. Duy lo lắng :
- Chuyện gì vậy em ?
- Lúc nãy một người gấp gáp đóng cửa. Không để ý tay em vẫn còn bám trên mép !
- Không sao chứ ? Đưa em đi bác sĩ nhé !