Yêu Nữa Được Không ?

- Cậu theo dõi tớ hả ?
- Xin lỗi cậu. Hôm nọ tớ tìm thuốc lúc cậu sốt, tớ đã trông thấy kết quả siêu âm. Tớ cũng biết tác giả không phải ai khác mà là anh trai tớ.
- Cậu thôi ngay. Đây là chuyện của tớ. Không cần cậu quan tâm !
- Yến, đừng quyết định dại dột mà.
- Cậu im đi. Tớ không muốn nhắc tới vấn đề này nữa. Tớ sẽ xử lí với cậu và sự im lặng của cậu là điều tớ mong chờ nhất. OK !
- Tớ chỉ im lặng tới mức thấp nhất có thể. Nhưng cậu phải hứa với tớ một điều !
- Điều gì chứ ?
- Đừng có những quyết định ác độc với em bé nha.
Bảo Yến cười khẩy rồi nói trong ẫm uất :
- Cậu nhân từ quá nhỉ ! Nhưng tớ thì không. Tớ chưa có chồng, vừa chia tay với bạn trai, và những lí do như thế thì cậu nghĩ có nên giữ lại đứa nhỏ không? Đó là quyết định của tớ.
- Cậu chẳng lẽ lại vô tình đến thế sao ?
- Không ai tốt cả.
Mạnh và Duy ra khỏi công ty khi kim đồng hồ đã điểm 7 tiếng. Cả đêm qua hai anh chàng đã ngủ lại ở công ty và những chiếc ghế làm lưng cả hai sắp gãy. Duy nói :
- Cảm ơn cậu ! Cậu đã giúp tớ rất nhiều.
- Có gì đâu. Hôm nay không làm phiền nữa nhé. Tớ đã bỏ lỡ tối thứ 7 bên vợ sắp cưới rồi. Tớ không thể lỡ thêm ngày chủ nhật đâu.
- Cũng được.
- Mà nè …
- Chuyện gì nữa ?
Tiến Mạnh nháy mắt dí dỏm :
- Có nhớ hôm qua cuộc điện thoại cuối cùng cậu nhận được là của ai không?
- Tuệ Lâm. Có chuyện gì hả ?
- Đúng là kinh nghiệm yêu đương của cậu kém quá. Tối thứ 7 mà gọi điện thoại cho cậu thì chắc chắn phải có điều gì đó đặc biệt. Mà cậu lại lạnh lùng tắt nguồn, tớ nghĩ cậu có một ngày chủ nhật không dễ dàng rồi đấy.
Duy đến lúc này mới nhớ ra và mở nguồn gọi điện thoại cho Tuệ Lâm. Nhưng lại là lúc cô đang tắm nên không nghe máy, Duy tưởng Tuệ Lâm giận nên tức tốc lái xe đến nhà cô và gõ cửa ầm ĩ. Bảo Yến ra mở cửa :
- Chào anh !
- Lâm có nhà không em?
- Ở trên phòng.
- Cảm ơn nhé.
Duy tông cửa vào đang lúc Tuệ Lâm đi ra, trông thấy Duy Tuệ Lâm la toáng lên vì lúc đó cô không một mảnh vải che thân đang chuẩn bị mặc quần áo. Vẫn cái tật cũ dù đang mang dép đi trong nhà, Tuệ Lâm quẳng liên tục hai chiếc vào mặt Duy rồi chạy miết vào phòng :
- Sao anh lại chạy tới ổ vậy ?
- Tuệ Lâm, anh xin lỗi. Hôm qua anh quên gọi cho em. Công việc bận quá ! Anh hứa sẽ không có lần sau.
- Anh đi ra ngoài đi.
- Anh sẽ không đi nếu em không đồng ý tha thứ cho anh.
- Bảo anh đi ra ngoài đi.
- Có tha thứ hay không? Anh sẽ đứng mãi ở đây đó.
- Nhưng tha thứ thì cũng phải chờ em mặc quần áo vào cái đã. Bộ đồ em mặc đang ở trên giường đấy ! Khăn bông em đã làm ướt rồi sao mà ra lấy.
- Vậy thì nếu không tha thứ, anh sẽ đứng mãi ở đây đấy !
- Em có giận anh đâu. Tha thứ là tha thứ cái gì ?
- Vậy hả ?
- Có đưa đồ cho em mặc không ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui