Tuệ Lâm đi tung tăng rồi trông thấy một ông già ăn xin ngồi ở một góc phía đối diện vườn hoa thành phố. Trông ông có vẻ là một lão ăn xin nhưng hơi khác lạ và có ánh mắt rất kì bí nhìn cô. Lâm cũng hơi hiếu kỳ, bước lại gần và đặt một tờ polime còn mới vào cái hộp phía trước mặt ông. Ông nhìn Lâm bằng đôi mắt đã đỡ sát lạnh hơn lúc nãy nhưng vẫn còn rất … ớn. Lâm hỏi :
- Sao ông lại nhìn con như vậy?
- Cô có muốn xem tướng không?
- Ông muốn xem cho con hả?
- Cô là người duy nhất nghĩ tôi là ăn xin.
- Ơ… cho con xin lỗi. Con thấy ông giống… con vô ý quá.
- Nhưng không sao. Vì cô là người đặc biệt nhất trong sáng ngày hôm nay, lúc nãy sở dĩ tôi nhìn cô như thế là tôi đang nhìn tướng của cô đấy.
Tuệ Lâm nghiêng đầu nghe ông già nói. Ông chậm rãi :
- Cô đang có một tình yêu rất hạnh phúc, nhưng đến một ngày cô một là sẽ phải tạm biệt nó trong niềm đau hoặc là vẫn gậm nhắm nó trong những chuỗi ngày đau khổ. Với người đàn ông cô yêu, đó cũng là một sự dằn vặt. Cô có một gia đình thực sự hạnh phúc nhưng chưa chắc đó là gia đình thực sự của cô. Nơi mà cô thực sự muốn đến và muốn gắn bó lâu dài, gia đình thực sự của cô nằm ở nơi đó. Hiện tại, gương mặt của cô lộ rõ tất cả các điểm của sự hạnh phúc, nhưng đó chỉ mới là bước khởi đầu. Và tôi có thể nói, khí tiết Đà Lạt ngày hôm nay như một sự tượng trưng cho tình yêu và gia đình của cô trong nay mai.
Lâm nghe xong, có chút lo lắng nhưng cô chỉ mỉm cười :
- Con không tin vào chuyện bói toán đâu ông ơi.
- Đó là xem tướng số.
- Vậy sao ông biết con có người yêu? Hoặc nhỡ con là cô nhi thì sao?
- Cô không tin thì thôi. Nhưng nếu tôi nói sai thì cô đã không hỏi câu vừa hỏi mà đã phẫn nộ chửi lại tôi rồi. Thôi, cô không tin thì tôi không ép cô phải tin.
- Dù sao thì cũng cảm ơn ông và xin lỗi ông vì đã hiểu nhầm ông là ăn xin.
- Tôi không trách cô. Nhưng cô là một cô gái đặc biệt, tôi định chọn cô làm người cuối cùng để tôi xem tướng trước khi đi xa ấy chứ.
- Vậy thì con cảm ơn ông !
Lâm nhìn đồng hồ thì cũng đã trưa, cô thả bộ dọc về khách sạn. Đoàn Duy lại tìm đến nhà ông Vỹ Liêm, lần này thì ông đã có vẻ yếu hơn rất nhiều. Ông không thể tự mở cửa nữa mà đã có một người giúp việc, Duy bước vào, ông Liêm đã không còn thái độ như trước kia với Duy, đổi lại, nó trìu mến và đầy cử chỉ yêu thương. Duy nói :
- Chào ông !
- Cậu lại tới nữa à?
- Ông ơi, cháu có việc muốn hỏi !
- Đã bảo đừng thắc mắc về đứa con gái xấu số của tôi nữa rồi kia mà.
- Ông ơi, cháu chỉ hỏi ông một điều này nữa thôi. Cháu tin là, cháu chỉ có thể tìm được câu trả lời từ ông thôi.
- Là chuyện gì ?
Duy cố gắng thật bình tĩnh, nhìn ông Liêm bằng ánh mắt cương quyết rồi hỏi :
- Có phải mẹ cháu, mang nhóm máu B hoặc nhóm máu AB không?
- Sao cậu lại hỏi chuyện này?
- Ông ơi, cháu không có ý xấu. Nhưng cháu cần câu trả lời.
- Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của cậu?
- Vì ông là người duy nhất có thể trả lời cháu câu hỏi này. Cháu không còn biết ai là người thân của Nguyễn Hoàng Lan nữa. Và điều cháu đang làm cũng có lợi cho ông. Cháu đang đi tìm đứa cháu ngoại nuôi của ông đấy !
Ông Liêm nghe thế mừng vui lắm. Nhưng ông vẫn tỏ vẻ lạnh lùng :
- Vì sao cậu dám chắc đứa trẻ đó vẫn còn sống?
- Cháu chưa có câu trả lời. Nhưng xin ông hãy cho cháu biết, có phải là thật không ? Cháu không tìm được trong chiếc hộp mà ông đưa cháu tài liệu liên quan đến sức khỏe của bà Nguyễn Hoàng Lan.