Yêu Nữa Được Không ?

- Bảo Yến, em phải hiểu là anh không chỉ đơn giản phải chịu trách nhiệm.
- Tôi không cần gì ở anh. Không cần gì hết !
- Vậy tình yêu của anh. Chẳng lẽ em cũng không cần nó ?
Làn môi mỏng nở một nụ cười như mếu, Yến cố không để mình khóc, cô quay lại nhìn Khoa Nam trước khi đẩy anh ra khỏi cửa :
- Tôi không phải là người đặt dấu chấm hết cho thứ anh vừa nói.
- Em gọi tình cảm của chúng ta bằng chứ “thứ” sao?
Yến chỉ im lặng mà không nói gì cả. Nam đứng yên một hồi rồi hít một hơi dài, có lẽ vừa lau nước mắt. Anh nói :
- Vậy thôi được rồi ! Anh không làm phiền em nữa.
Nam vừa đi ra tới đầu phố thì Tuệ Lâm cũng vừa bước xuống Taxi. Hai anh em tròn mắt nhìn nhau rồi dắt nhau đi ăn sáng. Kể lại mọi chuyện, Tuệ Lâm nói :
- Biết vậy em đã không nói ra mọi chuyện qua e-mail.

- Đâu có thay đổi được gì.
- Biết đâu được. Mà lần này anh về, chủ đích của anh chỉ là nhận trách nhiệm thôi. Hay còn vì lí do nào khác?
Khoa Nam cáu kỉnh nhìn cô em gái Tuệ Lâm rồi thở dài rút trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ xíu. Tuệ Lâm bật lên xem thử, thì ra đó là một chiếc nhẫn kim cương. Tuệ Lâm mỉm cười :
- Biết ngay mà ! Nhẫn cầu hôn !
- Thôi bỏ đi ! Dù gì thì anh cũng đã bị cự tuyệt.
- Nhưng lần này Yến quả thực là hơi lạnh nhạt đó. Xưa nay cậu ấy cũng tình cảm lắm kia mà.
- Anh cũng không rõ nữa.
- Phải chi anh đưa chiếc nhẫn này ra trước lúc Yến biết cậu ấy có thai thì đỡ hơn. Ít ra cậu ấy sẽ không nghĩ rằng anh chỉ vì trách nhiệm mà xua đuổi anh thẳng cẳng.
- Anh không cần nhờ e-mail của em đâu. Anh dự định về 1 tháng để cầu hôn và thuyết phục Yến qua Mỹ ra mắt mẹ chứ bộ. Em cũng biết giờ này ở bên Mỹ tuyết vẫn chưa tan, đâu có làm ăn được gì. Mấy nhà hàng của gia đình chúng ta dự định đóng cửa đến hết tháng này luôn đấy.
- Em cũng không biết phải giúp anh bằng cách nào. Nhưng anh hãy nhanh lên ! Bụng của Yến bắt đầu lớn rồi. Dù sao đó cũng là con của anh, cháu gọi em bằng cô đấy.

- Còn em với thằng kia thì sao ?
- Thằng nào?
Khoa Nam cười khinh khỉnh nhìn Tuệ Lâm đỏ mặt…
- Lúc trước anh thấy có thằng đưa đón em về.
- Bữa nào đi. Em sẽ cho anh thấy mặt.
- Vậy thôi về nhà coi sóc bà bầu hộ anh. Anh đi tìm khách sạn nằm một chút, ê mông quá !
- Được rồi.
- Sao không còn cảnh hễ thấy mặt anh là chìa tay xin tiền như còn ở Mỹ vậy nhỉ?
- Em về Việt Nam có việc làm, người ta trả lương đấy. Với lại em đâu tốn tiền như trước.
- Có người tình lo hết chứ gì.
- Ghét anh quá đi ! Thôi em về.
- Ừ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận