Yêu Nữa Được Không ?

Đoàn Duy dường như ngày càng tin tưởng rằng mình chính là đứa trẻ may mắn đã không lìa đời trước bàn tay độc ác và nham hiểm của Trần Kiên cùng bà mẹ hờ Ngọc Quế. Duy không hiểu tại sao bà lại đóng kịch hay như thế, có thể nuôi đứa con của người khác. Nhưng nội tâm của anh bị giày xé dữ dội, nếu nói thẳng ra mà sự thật không như thế thì mẹ con sẽ mãi mãi có khoảng cách. Và Duy cũng từng nhớ rằng lúc nhỏ mỗi khi nhìn thấy vết sẹo nhỏ trên bụng của mẹ, nó nằm ngay giữa và lúc đó anh chưa phân biệt được, nhưng Duy tin đó là vết mổ để lấy em bé ra. Anh thở dài ôm chặt đầu ngán ngẩm nhìn tấm ảnh gia đình của mình và đống hồ sơ chồng chất. Cuộc sống của Duy giờ đây quấn chặt lấy bởi hai từ “căng thẳng” và “trả thù”. Nhưng mối hận thù đó vẫn chỉ nằm trong vòng nghi vấn, bởi vì ít nhất người đó cũng là người mà Duy đã từng gọi tiếng mẹ trong suốt gần 30 năm nay. Bước sang năm mới đã vài tháng, có nghĩa là bây giờ anh đã 27 tuổi. Tuổi trẻ không còn bao lâu nữa rồi.
Lâu rồi Duy không thắp nén hương cho ông Đoàn. Anh đứng ở đó vài phút rồi lại mở cửa phòng làm việc của ông và bước vào đó. Chỗ này vẫn được lau chùi sạch sẽ không một hạt bụi, rồi anh đi lòng vòng. Phòng làm việc của ông Đoàn luôn là nơi Duy thích khám phá. Anh vẫn có thói quen đó và lục lọi khắp nơi. Lại một lần nữa Duy trông thấy một điều khá lạ. Luôn luôn, tượng nhân sư bằng vàng ròng đặt đối diện bàn làm việc của ông Đoàn luôn nằm hơi lệch 1 bên. Để ý kỹ thì mới thấy dường như có vật gì che giấu bên dưới. Tò mò bước lại và hé mở, Duy hết sức ngạc nhiên khi che giấu bên dưới khác cẩn thận là một cây súng lục ngắn và nhỏ. Duy còn cho rằng là đồ chơi, nhưng khi mở ra thử, toàn là đạn thật. Còn cả thảy 5 viên. 2 viên đã không còn nữa. Duy nhăn mặt suy nghĩ đôi chút rồi bí mật lấy cây súng về phòng. Anh tự nói với mình : “Cảm ơn ba linh thiêng đã cho con tìm thấy nó.Con sẽ dùng những viên đạn còn lại để trả thù cho ba mẹ. Ba mẹ thật sự của con !”.
Bảo Yến đi mua sắm một mình, cô dự định sẽ về thăm ba mẹ vài ngày ở Hà Nội. Yến nghĩ rằng những lúc này là cô cần họ hơn hết. Tuệ Lâm nói :
- Tớ sẽ bị đuổi việc mất !
- Vì những cuộc gọi của tớ sao?
- Tất nhiên rồi.
- Cậu có cả một đại công tử chật ních tiền trong két sắt, sợ gì đói khổ?
- Đã kéo nhau vào nhà thờ trao nhẫn đâu mà cậu nói vậy. Với lại, kéo vào đó thì cũng chưa chắc sẽ gắn bó với nhau trọn đời.

- Sao vậy? Sao lại nói thế? Chưa tin hẳn vào tình yêu đẹp như cổ tích đó hả?
- Không. Chỉ là… nhiều khi đẹp quá và sợ không chấp nhận nổi khi phải mất nó thôi. Anh Duy rất là yêu tớ, đến nỗi, tớ không tin rằng mình lại may mắn có được một tình yêu như vậy.
- Có phải hoàng tử đã làm cậu quên đi tất cả tình yêu quá cố?
- Có lẽ thế.
- Quan trọng là phải tin tưởng nhau. Nếu không muốn có những cuộc chia tay đáng tiếc.
Yến nói rất bình thản làm Tuệ Lâm cũng phải ngạc nhiên. Cả hai rời khỏi siêu thị, với mấy túi đồ, Tuệ Lâm lo lắng :
- Hay là gọi chiếc Taxi…

- Thôi. Được mà. Bụng vẫn còn nhỏ, tớ không chậm chạp như cậu tưởng đâu. Nhưng mà …
- Nhưng mà cái gì ?
- Có cảm giác là mấy ngày nay luôn bị ai đó theo dõi không ?
- Thôi đi ! Cứ nghĩ là cậu đẹp nên có đàn ông theo nhìn. Vậy đi !
- Chỉ nói thôi mà.
Yến chờ thấy hơi lâu, cô bước ra gần bờ sông một chút, gió thổi thật mát. Vụt qua một cái, ở gần đó, mọi người xúm nhau tụ lại, có tiếng kêu cứu thì ra cũng có một bà bầu rơi xuống nước. Trong lúc mọi người còn phân vân với dòng nước lạnh thì đã có một anh chàng nhảy xuống. Lúc lên bờ, vẻ mặt lo lắng cũng hiện rõ, anh chàng ôm chặt cô gái. Rồi cuối cùng điều cô nghi ngờ cũng đã tự lộ diện,
- Em làm anh sợ quá !
Khoa Nam bồng cô gái lên rồi mới xem kỹ lại :


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận