Chap 28:
Cả tuần không gặp mặt, chỉ nhắn tin qua quýt. Có vẻ như mọi chuyện đã bắt đầu theo chiều hướng đi xuống. Sau 3 tháng yêu nhau, tình cảm cả hai đã không còn như trước. Nghe lời người yêu, Tuệ Lâm đã từ bỏ công việc lương cao đúng sở thích ở M&N để vào đại học RMIT. Thời gian đi học cũng làm cô rảnh rỗi nhiều hơn. Cô và Bảo Yến đang ngồi ở nhà, Yến ngồi xem TV còn Tuệ Lâm gọt đĩa trái cây, nào là me, xoài xanh và ổi, Tuệ Lâm nhìn Yến ăn một cách ngon lành mà e ngại :
- Chua vậy mà cũng ăn được hả?
- Chứ sao. Ngon lắm đấy !
- Thèm chua. Mẹ tớ không thích cháu gái đâu. Anh trai tớ là con trai đầu lòng đấy.
- Tớ đã đồng ý cho anh cậu bén mảng lại gần cơ à? Còn nào mẹ chồng nào cháu trai … Thôi khỏi đi !
- Nhưng đã chịu nhận một cái ôm còn gì.
- A… gạt tớ. Vậy là hôm nọ đã chứng kiến !
- Điện thoại hôm ấy hết pin. Chứ thôi là tớ không tha cảnh mùi mẫn ấy đâu. Phải không cháu cưng ?
Vừa nói Lâm vừa vỗ vào bụng Yến. Lập tức cô nàng ngồi bật dậy rồi thở phì một cái…
- Ôi trời …
- Chuyện gì vậy ?
- Có cảm giác… Nhóc con vừa đạp tớ !
- Có vậy thôi à?
- Không đâu. Cảm giác đó lạ lắm !
Tiếng chuông cửa vang lên, cả hai dừng đùa giỡn, Lâm ra mở cửa. Mở cửa đi vào, Yến vẫn đang mải mê với đoạn tình cảm của bộ phim, nghe có tiếng bước chân lạ, Yến quay lại thì thấy Khoa Nam đứng sừng sững sau lưng. Cô giật mình rơi cả remote trên tay :
- Sao anh lại đến đây?
- Em khoan hãy đuổi anh. Cho anh nói cái này đi !
- Đây là nhà tôi mà.
- Đúng. Nhà của … mẹ của con anh.
- Tôi nói nó là con anh hồi nào?
- Nhưng anh biết em ngủ với anh mới có nó.
Yến tức tím cả mặt :
- Thôi cái giọng nham nhở đó đi !
- Anh có nói sai đâu.
- Im đi !
Cô giận dữ bỏ vào phòng riêng và khóa cửa lại nhanh không để Khoa Nam chạy theo. Sau vài cái gõ cửa liên tục, Nam bắt đầu ngồi phía trước cửa phòng mà giãi bày tâm tư :
- Anh biết dù anh có nói gì thì em cũng không thể chấp nhận anh sau khi anh nói chúng ta chia tay. Và cũng xin em đừng nghĩ chỉ vì cái thai trong bụng em mà anh quay về đây. Hôm nay anh đến đây, chỉ muốn em biết rằng, trong suốt những ngày về Mỹ, anh không ngừng nhớ em. Anh thậm chí suýt quên mất rằng, quả cầu thủy tinh của em vẫn luôn nằm trên xe của anh. Hôm nọ anh suýt mất nó, và anh biết rằng, đã đến lúc phải làm những chuyện mình nên làm. Là quay về tìm em, và giữa chặt em bên cạnh anh. Như anh đã gìn giữ quả cầu thủy tinh mà em để lại trong suốt ngần ấy năm. Yến à … làm thế nào để em hiểu anh đây !
Tuệ Lâm ngồi nhìn ông anh tỏ tình mà bật cười. Rồi như để dùng chiêu cuối cùng, Khoa Nam lấy trong túi áo cái hộp mà Tuệ Lâm đã trông thấy hôm nọ. Anh đặt xuống ngay mép cửa và nói :
- Thật ra thì lần này quay về anh có một thứ …
Lời nói bị cắt bởi cánh cửa phòng thình lình mở, mà chiếc nhẫn vẫn còn nằm đó. Anh chàng vội vàng hét to :